29.
Ta vội vã chạy đến đại trướng, cuối cùng cũng hiểu ra ý trong lời nói của Đoạn Trường Phong.
Hoàng thượng gặp thích khách, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, có một người lao lên đỡ cho ngài một nhát dao.
Người đó là nhị hoàng tử Tiêu Triết.
Mấy năm không gặp, hắn đã trưởng thành, có dáng vẻ của một thanh niên. Đôi mắt sâu thẳm, u ám, không còn một chút ngây thơ của ngày xưa.
Vết thương đang chảy máu còn chưa kịp băng bó, hắn đã nước mắt ngắn nước mắt dài dài sám hối.
Mấy năm nay ở trong lãnh cung, hắn ngày đêm suy nghĩ về tội lỗi của mình, hối hận khôn nguôi.
Chuyến đi săn mùa thu này, hắn đã xin Đoạn Trường Phong cho giả làm tôi tớ của nhà họ Đoạn để theo cùng, chỉ để được gặp lại phụ hoàng và thái tử ca ca của mình.
Hắn không cầu xin được lấy công chuộc tội, chỉ mong phụ hoàng đừng từ mặt hắn nữa.
Máu đỏ thấm ướt cả vạt áo.
Thì ra đây là một màn khổ nhục kế bọn hắn tự biên tự diễn.
Hoàng đế thở dài, trong mắt chỉ có đau lòng.
“Ngày đó con còn nhỏ, khó tránh bị kẻ gian mê hoặc. Nếu thực lòng ăn năn hối cải thì tốt.”
Tiêu Triết tạ ơn, dáng vẻ vô cùng cảm kích, ngoan ngoãn vô cùng.
Chỉ có ta nhìn thấy khi đứng dậy, hắn khẽ nhếch môi về phía ta, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn như thú hoang khoe ra nanh vuốt.
Ta nhìn thấy rõ đôi mắt bệnh hoạn đó, cũng hiểu được khẩu hình miệng của hắn.
— Thần nữ tỷ tỷ dạo này có khỏe không?
Tiêu Kỳ đứng bên cạnh lặng lẽ chắn tầm nhìn của hắn.
Ta ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt trách móc của chàng.
“?”
Ta có chút khó hiểu, Tiêu Kỳ bình tĩnh nói:
“Tối nay, vừa vào là nàng đã nhìn chằm chằm hắn.”
Ta ngơ ngác: “Ừ?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ thay đổi, hắn nghiêm mặt nhìn Tiêu Triết rồi lạnh lùng nói:
“Thần nữ bận rộn, bình thường không có thời gian rảnh. Nếu ngươi muốn ôn chuyện, chi bằng tìm ta.”
Tiêu Triết cười ngọt ngào: “Vậy thì tốt quá.”
30.
Mối quan hệ giữa Tiêu Triết và Đoạn Trường Phong phức tạp hơn ta tưởng.
Giữa bọn họ có thể đã đạt được một thỏa thuận nào đó.
Hiện tại Tiêu Triết không quyền không thế, vậy điều gì khiến Đoạn Trường Phong đồng ý giúp đỡ và kết minh với hắn?
Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến đi săn mùa thu, mọi thứ yên ả khác thường.
Lúc này, Tiêu Kỳ đang đuổi theo một con chồn hoang vào sâu trong rừng.
Từ ngày đầu đến đây, chàng đã luôn mong muốn săn được một tấm da lông mềm mại.
Nhìn số lượng vệ sĩ bên cạnh càng lúc càng ít, ta mím môi, thúc ngựa đuổi theo.
Ngay khi vừa vào trong rừng, biến cố xảy ra.
Một mũi tên lạnh lẽo từ trong bóng tối bắn ra.
Tiêu Kỳ quay lại, mũi tên lướt qua vai chàng.
Vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, ta thấy con ngươi của Tiêu Kỳ co rút lại.
“A Linh!”
Hàng chục mũi tên lạnh lẽo bắn tới tấp về phía ta.
Thì ra mũi tên trước chỉ là đòn giả, lần này chúng nhằm thẳng vào ta.
Lá cây xào xạc, ta thấy rõ vô số sát thủ mặc đồ đen ẩn nấp trong rừng.
Ta nghiến răng: “Điện hạ, đi mau!”
Tiêu Kỳ không nói gì, giương cung bắn ba mũi tên, hạ gục ba kẻ địch phía sau ta.
Đạn khói bùng nổ trên không trung.
Trong lúc hỗn loạn, ta và Tiêu Kỳ lạc nhau.
Nhận ra đám sát thủ này chỉ nhằm vào mình, ta chạy sâu vào rừng.
Địa hình phức tạp có thể giúp ta tìm được cơ hội sống sót.
Nhưng trước mắt là một vách đá dựng đứng cùng với một bóng người quen thuộc.
Đoạn Trường Phong vừa bỏ con chồn hoang vào túi bên hông ngựa.
Truy binh đã đuổi đến sau lưng.
Ta quay đầu ngựa, nhìn Đoạn Trường Phong đang quay lại với ánh mắt kinh hoàng.
“Ngươi định làm gì!”
Ta đẩy mạnh Đoạn Trường Phong xuống vách đá.
Trong lúc rơi tự do, ta nắm chặt lấy áo hắn, đè lên người hắn, đảm bảo người đập xuống đất trước là hắn.
Đoạn Trường Phong điên cuồng cố gỡ tay ta ra.
“Ngươi điên rồi!”
Ta cắn mạnh vào mu bàn tay hắn khiến hắn đau đớn phải buông tay.
Ta nghĩ, nếu hôm nay phải bỏ mạng nơi này, kéo theo một tấm đệm lưng cũng tốt.
Không lỗ.
31.
Dưới vách đá, cành cây tỏa ra rậm rạp.
Tin tốt: Ta không chết.
Tin xấu: Đoạn Trường Phong cũng không chết.
Đây là ngày thứ ba chúng ta bị mắc kẹt ở dưới đáy vực.
Đoạn Trường Phong ôm gương mặt bầm tím ngồi ở một góc hang động, mặt hắn bị nhánh cây cào rách.
Cảm nhận được ánh mắt ta, hắn cảnh giác ngẩng đầu lên.
“Ngươi lại muốn làm gì nữa?”
Tối qua khi hắn đang ngủ say, ta đã dùng áo để bịt chặt miệng và mũi hắn.
Tiếc là không thành công.
Hắn vùng vẫy quá mạnh, hất văng ta ra ngoài.
Vì vậy sáng nay, hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy.
Ta cười lạnh: “Tốt nhất đêm nay ngươi nên mở to mắt ra mà ngủ.”
Ta sờ cổ mình, trên đó vẫn còn vết bầm.
Đó là dấu vết hắn để lại khi cố bóp chết ta vào ngày hôm trước.
Nhưng hắn cũng không thành công.
Trong tay áo ta giấu một cây trâm, ta đã đâm sâu vào sau gáy hắn, buộc hắn phải buông tay.
Mấy hôm nay, ta và hắn cứ liên tục cố giết hại lẫn nhau.
Đoạn Trường Phong bực bội gãi đầu: “Ta đã nói rồi, đám thích khách lần này không liên quan gì đến ta!”
“Là do Tiêu Triết không nhịn được nữa, muốn ra tay với ngươi!”
Vẻ mặt của hắn không giống như đang giả vờ.
Ta thờ ơ hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc nhìn trúng Tiêu Triết ở điểm nào mà muốn cấu kết với hắn?”
“Vì hắn dễ thao túng.”
Đoạn Trường Phong cười đầy ẩn ý: “Một hoàng tử không quyền không thế, ngoài dựa vào ta thì còn làm gì được nữa?”
Trong khoảnh khắc đó, ta thấy rõ tham vọng của hắn.
Nhà họ Đoạn công cao hơn chủ, sao có thể cam tâm làm phận tôi tớ.
Hắn muốn nâng đỡ một hoàng đế bù nhìn.
Nhưng Tiêu Triết không phải là người dễ kiểm soát.
Kiếp trước, sau khi Tiêu Triết thành công lên ngôi, hắn âm thầm chia rẽ các vị tướng lĩnh.
Khi Đoạn Trường Phong nhận ra, binh quyền trong tay đã gần như cạn kiệt, chỉ có thể vội vàng trốn về Bắc Cương.
Con đường báo thù của điện hạ ở kiếp trước, bước đầu tiên chính là tìm kẻ có thế lực suy yếu như Đoạn Trường Phong để tính sổ, dùng máu hắn để tế cờ.
Ta không để lộ cảm xúc, chỉ nói: “Vậy tiểu hầu gia nên cẩn thận, kẻo bù nhìn cắn ngược lại chủ nhân.”
Đoạn Trường Phong khinh miệt: “Chỉ dựa vào hắn?”
Hắn quá tự tin rồi.
Ta vờ như vô tình nhắc nhở hắn: “Lần này hắn tìm thích khách đến, ngươi thật sự không biết?”
Tiêu Triết lần này thật sự quá hấp tấp, dù hắn có căm hận ta thế nào cũng không nên công khai giết ta vào lúc này.
Điều Đoạn Trường Phong không thể chấp nhận nhất chính là người khác tự ý hành động mà không báo trước cho hắn.
Có vẻ như những năm tháng trong lãnh cung đã làm Tiêu Triết trở nên ngu ngốc.
Sắc mặt người trước mắt tối sầm lại.
Ta nghĩ, ta thành công rồi.
Một khi hạt giống nghi kỵ được gieo xuống, việc nó phát triển thành cây đại thụ chỉ là vấn đề thời gian.
Ta muốn bọn chúng bất hòa, chia rẽ rồi sẽ tính sổ từng người.
32.
Khu rừng dưới vách đá này quanh năm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Ta đã thử tìm đường ra nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn quay lại trước cửa hang.
Đây đã là ngày thứ bảy chúng ta bị mắc kẹt dưới đáy vực.
“Đừng phí sức nữa.” Đoạn Trường Phong lười biếng nhấc mí mắt.
“Nếu ngươi muốn chết đến vậy, chi bằng để ta bóp chết ngươi, xả bớt nỗi hận trong lòng ta.”
Hắn đã dùng đến quả đạn khói cuối cùng để cầu cứu nhưng vẫn không thấy một bóng người xuất hiện.
Tâm trạng hắn lúc này rất tồi tệ.
Ta cười lạnh: “Trong mắt ta ngươi và Tiêu Triết là cùng một giuộc, Tiêu Triết hại ta chính là ngươi hại ta. Vậy ta báo thù ai cũng đều như nhau thôi.”
Đoạn Trường Phong tức muốn hộc máu: “Ngươi đúng là đồ đàn bà không nói lý lẽ!”
Ta cũng giận đến mức bật cười: “Có bản lĩnh thì ngươi đi giết Tiêu Triết, ta sẽ tha cho ngươi.”
Đoạn Trường Phong trông như đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị này.
“Thật sao?”
Vẻ mặt ta muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
“Đương nhiên.”
Đương nhiên là giả.
Hai người các ngươi ta đều phải diệt trừ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.