35.
Khi trở lại hang động thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Trường Phong đâu nữa.
Tối nay hắn không giết được ta, lại thấy ta có người trợ giúp, sợ ta trả thù nên đã chạy trốn ngay trong đêm rồi.
Trán ta vẫn còn nóng, thấy A Sóc canh giữ ở cửa hang, ta mê man ngủ thiếp đi.
Cảm giác ẩm ướt trên lòng bàn tay làm ta bừng tỉnh.
Ngẩng đầu lên, thấy A Sóc quỳ trước mặt ta, đang liếm lòng bàn tay ta.
Ở đó có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương.
Những ngày gần đây nóng bức nên vết thương mãi không lành.
“A Sóc!” Ta kinh ngạc kêu lên: “Ngươi đang làm gì thế?”
Ngay sau đó.
Ta thấy hắn “phụt” một tiếng, nhổ ra một đống bã cỏ xanh xanh ướt ướt.
Rồi đắp lên lòng bàn tay ta.
Hóa ra là đang đắp thuốc.
Ta bất lực nhắm mắt lại, muốn rút tay về.
“Vết thương…”
A Sóc kiên quyết nhìn ta: “Sẽ chết.”
Hắn cúi đầu, tiếp tục đắp thuốc.
Ta bất lực nghĩ.
Đứa trẻ lớn lên trong bầy sói, quả nhiên sẽ thừa kế tập tính của loài sói.
Kiếp trước, điện hạ rốt cuộc đã làm thế nào để dạy dỗ hắn thành một người nghiêm túc được vậy?
36.
Đêm đó, ta lại bắt đầu sốt cao.
Ta liên tục mơ thấy điện hạ của ngày xưa.
Xanh xao. Gầy yếu. Xương cốt bệnh tật. Lang bạt khắp nơi.
Trong cơn mê man, ta lại nghe thấy tiếng bước chân.
A Sóc tối nay lo lắng chạy ngược chạy xuôi.
Cuối cùng, mặc dù không an tâm nhưng vẫn chạy đi tìm thuốc.
Chắc là hắn đã tìm được thuốc trở về.
Ta mở mắt, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Nếu không, sao ta lại thấy tiểu điện hạ.
Chàng lo lắng nhìn ta, hoàn toàn không giống dáng vẻ bệnh tật xanh xao ban nãy.
Trên tóc còn dính một ít lá cây, bộ dáng có chút mỏi mệt.
Chàng khoác lên mình hồng y rực rỡ, khí phách hăng hái.
Lúc trước, ma ma của Xuân Phong Lầu cũng thích cho Phượng Linh mặc hồng y.
Mỏng như cánh ve, lộng lẫy mà u buồn.
Chất vải thô ráp khiến da chàng nổi mẩn đỏ vì dị ứng.
Nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống.
Phải như thế này.
Tiểu điện hạ của ta phải như người đứng trước mặt ta đây.
Tiểu điện hạ phải mặc hồng y quý giá mềm mại như thế này.
Thấy ta khóc, tiểu điện hạ trước mặt có chút hoảng hốt.
“A Linh!”
Chàng vụng về lau nước mắt cho ta.
Ta nghĩ, trời xanh thương xót, giấc mơ này quá chân thật.
“Tiểu điện hạ.”
Ta nhẹ giọng nói: “Ta có thể… ôm chàng một cái được không?”
Vừa nói xong, ta liền tự giễu cười.
Quả nhiên chỉ trong mơ, ta mới dám đưa ra yêu cầu vượt quá phép tắc như vậy.
Tiểu điện hạ ngẩn người.
Chưa kịp trả lời, ta đã đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy chàng.
Trân trọng vô cùng, không dám dùng sức.
Ta nghĩ, nếu đã là giấc mơ thì hãy để ta buông thả một lần đi.
37.
Sau khi trở về từ chuyến đi săn mùa thu, Nam Chiếu lại dâng lên một mỹ nhân tuyệt sắc.
Hoàng đế mê mẩn, đêm nào cũng chìm đắm quên lối về.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng ta đã được thăng lên bậc tần, phong hiệu là Trân.
Ta âm thầm phái người điều tra thân thế của Trân tần.
Phát hiện nàng ta là bạn thân của Dung quý nhân kia.
Nàng ta vào cung, e rằng cũng là vì đứa con của cố nhân này.
Trước có Đoạn Trường Phong cấu kết với Tiêu Triết.
Sau có Trân tần được sủng ái nhất lục cung.
Hoàng hậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Thúc giục điện hạ mau chóng cưới thái tử phi để có thêm đồng minh và trợ lực.
Hôm nay, ta được triệu đến Phượng Nghi Cung.
Vừa mới bước vào đã thấy hoàng hậu cúi mình, hành đại lễ với ta.
Ta kinh ngạc đỡ bà dậy.
“Nương nương đây là…”
Hoàng hậu ngắt lời ta.
“Bao nhiêu năm qua, nhan sắc của thần nữ vẫn như xưa nhưng khóe mắt của bản cung đã có nếp nhăn rồi.”
Ta không hiểu ý bà.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói.
“Đại ân đại đức của thần nữ, bản cung chưa một ngày nào dám quên.”
“Chỉ là phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, dài lắm cũng chỉ trăm năm.”
“Xin thần nữ, hãy buông tha cho nó đi.”
“Nó” trong lời nói là ai, không cần phải nói rõ.
Trong đầu ta trống rỗng, thậm chí quên cả hô hấp.
Ta nghĩ, hoàng hậu đã nhìn ra tình cảm của ta với điện hạ.
Ánh mắt ta nhìn điện hạ không hề trong sáng.
Ta bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, ánh mắt né tránh, không dám nhìn hoàng hậu.
“Được.”
Ta gần như chạy trối chết.
Nhưng lại gặp Tần Oản đến bái kiến hoàng hậu ở cửa cung.
Nàng đầy lo lắng.
“Mặt thần nữ sao lại trắng bệch thế kia.”
“Chẳng lẽ là bị hoàng hậu trách mắng?”
Ta lạnh lùng nhướn mày: “Tần cô nương ăn nói cho cẩn thận.”
“Dám nói năng bậy bạ về hoàng hậu, cẩn thận hoàng thượng trị tội ngươi.”
“Ngươi!” Tần Oản tức giận dậm chân.
“Ngươi dám uy hiếp ta, ta sẽ đi nói với hoàng hậu!”
Ta thất thần, làm một động tác “mời”.
“Cứ việc.”
38.
Từ xa ta đã thấy một thấy bóng dáng đang thập thò trước Trích Tinh Các.
Ta dừng bước, lặng lẽ xoay người.
“Không được đi!”
Điện hạ ba bước thành hai, mau chóng đuổi tới.
Chàng nắm lấy tay áo ta giống như ngày còn nhỏ.
Như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, hoang mang và ấm ức.
“Tại sao tránh mặt ta?”
Ta cúi đầu, chỉ nhẹ giọng nói.
“Điện hạ đã vượt quá phép tắc rồi.”
Nhân lúc chàng đang ngẩn người, ta từ từ rút tay áo của mình ra.
Cúi chào, xoay người muốn rời đi.
“A Linh!”
Ta cố giả vờ không nghe thấy.
Nhưng lại nghe chàng ấm ức hỏi.
“A Linh, túi thơm của ta đâu?”
Sau khi trở về từ chuyến đi săn, ta mới biết thì ra đêm đó không phải là mơ mà điện hạ thật sự đã tới.
Nhớ lại hành động thất lễ đêm đó.
Ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc điện hạ tức giận hoặc xa lánh.
Không ngờ rằng chàng lại càng thân thiết với ta hơn.
Mấy ngày liền, chàng cứ nằng nặc đòi ta làm cho chàng một cái túi thơm.
Điện hạ muốn thứ gì, ta nhất định phải cho chàng thứ tốt nhất.
Ta đã chọn loại gấm thượng hạng từ trong kho của Đông Cung, học cách thêu từ những tú nương lành nghề nhất.
Thức suốt mấy đêm, vừa mới làm xong thì bị hoàng hậu gọi đi.
Vì vậy, nó vẫn luôn được cất trong tay áo, chưa kịp tặng cho chàng.
Ta quay mặt đi, giọng nói căng thẳng:
“Xin lỗi, ta quên mất.”
Phía sau, giọng nói không cam lòng của thiếu niên vang lên:
“Vậy nàng có còn nhớ nàng đã hứa tối nay sẽ cùng ta đi xem hội hoa đăng không?”
Ta bước tiếp, không quay đầu lại.
“Xin lỗi.”