Chiếu Điện Hồng

Chương 11



39.

Ta đã lừa điện hạ.

Ta vẫn sẽ đi chơi hội hoa đăng, chỉ là không thể đi cùng chàng.

Chỉ vì hôm nay là ngày giỗ của điện hạ ở kiếp trước.

Điện hạ sinh ra trong nhung lụa, hào hoa phong nhã, thích xem pháo hoa rực rỡ, cực kỳ yêu thích cảnh náo nhiệt.

Một người như vậy lại chết trong một đêm tuyết rơi lạnh lẽo.

Vậy nên, ta muốn chọn cho chàng chiếc đèn hoa đăng đẹp nhất.

Ta thực sự đã nhìn thấy một chiếc đèn hoa đăng như vậy.

Trên giấy vẽ họa tiết phượng hoàng, lớp ngoài bọc lụa mỏng, dịu dàng và mờ ảo.

Nó được treo trên lầu cao nhất của khu chợ phía đông.

Như một viên ngọc sáng giữa bóng đêm.

“Tiểu thư, những chiếc đèn treo trên lầu không bán đâu.”

Chủ quán thấy ta móc túi tiền ra, cười tươi ngăn lại.

Ông chỉ về phía lầu cao chật ních người.

“Trên lầu tổ chức một trận tỉ thí, người thắng mới có thể mang đèn về.”

Ta bước lên lầu, thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đang thi bắn cung.

Phía sau bỗng vang lên một giọng nữ duyên dáng:

“Thần nữ cũng đến xem hội hoa đăng à?”

Tần Oản mặc xiêm y màu hồng nhạt, trong lòng ôm chiếc đèn hình con thỏ.

Nhìn theo ánh mắt ta, nàng thấy chiếc đèn hoa đăng hình phượng hoàng.

Bỗng nhiên nàng ta cười châm biếm:

“Xem ra thần nữ thực sự rất thích phượng hoàng.”

Nàng rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt ta.

Ta sững sờ.

Đó chính là chiếc khăn tay ta từng tặng điện hạ.

Trên đó thêu một con phượng hoàng, mũi thêu vụng về, từng bị nhầm là con gà trống.

“Khi ở bãi săn, ta còn cảm thấy ngạc nhiên.”

“Đồ của điện hạ luôn là thứ tốt nhất, lòi đâu ra một chiếc khăn thô kệch như vậy.”

“Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là do thần nữ thêu chứ gì?”

Ta nhíu mày: “Sao lại ở trong tay ngươi?”

Tần Oản cười: “Tất nhiên là điện hạ tặng cho ta.”

“Ta tương lai sẽ là thái tử phi. Phu thê đồng lòng, đồ của điện hạ đương nhiên phải do ta chọn.”

Nàng ta cười tươi cảnh cáo:

“Thần nữ à, sau này ngươi là người ngoài, cũng nên biết nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Điện hạ nạp thê rồi, ngươi không thể tự tiện ra vào Đông Cung nữa.”

Phía sau bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng.

“Ta thật ra không biết, ta khi nào thì tặng khăn cho ngươi?”

Tần Oản kinh ngạc quay lại.

Thấy điện hạ ánh mắt lạnh lẽo, cười khẩy.

“Tần tiểu thư thật là nóng vội.”

“Chưa gì đã muốn nhúng tay vào chuyện của Đông Cung rồi, ta đã đồng ý chưa?”

Mặt Tần Oản biến đổi nhanh như lật sách, nước mắt lưng tròng nói: “Thái tử ca ca, ta… ta không có ý đó…”

Nàng ta đổi chủ đề, mang hoàng hậu ra áp chế: “Đêm nay là hoàng hậu bảo ta đến tìm huynh.”

Bên này, đã đến lượt ta tỉ thí.

Ta đứng dậy lấy cung.

Tần Oản nhỏ giọng trách móc.

“Điện hạ, Oản Oản cũng muốn chiếc đèn hoa đăng đó.”

“Điện hạ lấy nó về cho ta, ta sẽ không nói với hoàng hậu việc huynh bỏ mặc ta đêm nay, có được không?”

Điện hạ không nói gì.

Chàng cầm một chiếc cung khác, đi đến bên cạnh ta.

Ta liếc nhìn chàng, lồng ngực nghẹn lại.

“Điện hạ muốn tranh đèn với ta à?”

“Không phải.” Chàng nghiêm túc lắc đầu.

Khuôn mặt chàng hòa lẫn trong ánh đèn lung linh, tựa như ngọc sáng, còn hơn cả vầng trăng trên trời.

Thiếu niên không giấu nổi tâm tư.

Tình cảm tràn ra từ trong ánh mắt biến thành những ngôi sao nhỏ.

Điện hạ nói: “Nàng thích chiếc đèn cá chép kia không? Ta lấy về cho nàng.”

40.

Ta ôm chiếc hoa đăng hình phượng hoàng mà mình đã thắng được chạy như bay, không dám nghĩ nhiều về ánh mắt của điện hạ.

Có một thứ gì đó đã dao động.

Trái tim ta đập liên hồi, bỗng nhiên nảy ra một ý niệm không thể tin nổi.

Phải chăng điện hạ cũng thích ta?

Nghĩ đến đó, ta cả kinh cắn nát đầu lưỡi.

Mùi máu lan tỏa trong khoang miệng.

Ta và điện hạ khác biệt như mây trên trời và bùn đất dưới chân.

Ta… làm sao dám.

Ta ngồi xuống bên bờ sông.

Chiếc đèn hoa đăng hình phượng hoàng lững lờ trôi theo dòng nước.

Chiếc đèn này rất đẹp, không biết điện hạ kiếp trước có nhận được không?

Mắt ta cay cay.

Điện hạ.

Ta lặng lẽ nói ở trong lòng.

Ta sẽ bảo vệ tiểu điện hạ thật tốt, để chàng vui vẻ không lo lắng, cả đời thuận buồm xuôi gió.

Ta thề.

Mở mắt ra, ta bị cảnh tượng trên mặt nước làm giật mình.

Đằng sau chiếc đèn phượng hoàng không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc đèn cá chép mập mạp.

Theo sau còn có một chuỗi đèn vịt, đèn thỏ, đèn vỏ sò, đèn chim.

Chen chúc nhau, vô cùng náo nhiệt.

Ta kinh ngạc mở to mắt.

Thiếu niên thở hổn hển, dùng tay áo lau mồ hôi.

Ánh mắt sáng rực, đầy vẻ ngây thơ.

“Không biết nàng thích loại đèn nào, ta đành lấy hết về cho nàng.”

Điện hạ khua mặt nước, thả xuống chiếc đèn hoa sen cuối cùng.

Không đợi ta mở miệng, chàng nhanh nhảu nói trước:

“A Linh, đừng đuổi ta đi.”

“Ta chỉ là… nhìn thấy nàng ngồi một mình ở đây thả đèn, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn.”

Chàng nghiêng đầu, dưới ánh trăng, nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt ta.

“Nàng có thể nói cho ta biết, nàng định tặng chiếc đèn này cho ai không?”

Ta cúi đầu, khẽ nói: “Một người quen cũ.”

Một người còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Điện hạ im lặng.

Một lát sau, chàng bỗng nhiên mở miệng, như muốn giải thích:

“Khi nào về ta sẽ nói rõ với mẫu hậu, ta đã có người trong lòng, ta sẽ không cưới Tần Oản.”

“A Linh, ta chỉ hỏi nàng một câu.”

Điện hạ nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói rất khẽ:

“Nàng có thích ta chút nào không?”

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng ta lại thấy ngón tay chàng miết chặt ống tay áo.

Ánh mắt sáng rực khiến người ta sợ hãi.

Dường như chỉ cần ta gật đầu, chàng sẽ che chở ta sau lưng, vì ta mà chống lại hoàng hậu, chống lại thiên hạ.

Nhưng điện hạ.

Ta không cần chàng chống lại bất kỳ ai vì ta.

Ta chỉ muốn thấy chàng sống một đời yên ổn.

“Điện hạ.”

Ta nghe thấy giọng nói của mình vang lên trong gió đêm, không có cảm xúc.

“Đêm đã khuya, Tần tiểu thư còn đang đợi.”

Đối diện với ánh mắt không thể tin của điện hạ, ta cố gượng cười.

Mau về đi, điện hạ.

Khi A Sóc tìm thấy ta ở Trích Tinh Các, ta đã uống đến say mèm.

Không thể ngờ rằng Diệu Pháp bề ngoài trông có vẻ đứng đắn, sau lưng lại giấu nhiều rượu ngon đến như vậy.

Hắn chưa kịp uống, chỗ rượu đó cuối cùng lại rót hết vào bụng ta.

Trời đất quay cuồng.

A Sóc cau mày kéo ta từ dưới đất lên.

“Lạnh.”

Đã lâu rồi ta không gặp A Sóc.

Hắn vừa trở về đã tự nguyện xin đi huấn luyện ở doanh trại cấm vệ quân.

Hỏi hắn tại sao, thiếu niên chỉ nói rằng trong một lần đánh nhau đã bại bởi thống lĩnh cấm vệ quân.

Mười mấy năm nay hắn đánh nhau khắp núi rừng không có địch thủ.

Một lần thất bại quả là nỗi nhục lớn.

Ta mơ màng mở mắt.

Thiếu niên hoang dã ngày nào bây giờ đã mặc biết ăn mặc chỉnh tề.

Bộ y phục đen tôn lên vóc dáng đĩnh đạc của hắn, chân dài vai rộng.

Nghe nói đã mê hoặc không ít cung nữ.

Ta bị A Sóc kéo lên đài cao.

Ngẩng đầu, trăng sáng trên cao.

Ta lại nghĩ đến khuôn mặt điện hạ dưới ánh đèn.

“Nàng có thích ta chút nào không?”

“Thích…”

Ta mở mắt, lẩm bẩm.

A Sóc đang loay hoay tìm chăn cho ta.

Hắn không nghe rõ, trong xoang mũi phát ra một âm thanh nghi hoặc.

“Hửm?”

Ta bỗng nhiên bật khóc như mưa.

“…Thích, ánh trăng.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner