11
Trên đường đi rất nhiều sinh viên lên xe, bọn họ cũng đều đi tới giảng đường lớn, đông tới mức lúc xuống xe còn chen lấn xô đẩy nhau.
Thẩm Gia Diên bình chân như vại đi phía sau tôi.
Tôi bị người ta chen lên phía trước khiến toàn thân hơi ngả về phía sau, không thể tránh khỏi đập người vào lồng ngực rắn chắc của Thẩm Gia Diên.
Hắn đỡ lấy vai tôi rồi nói: “Đứng vững chút đi.”
Sau khi xuống xe tôi quăng cho hắn một câu cảm ơn rồi co cẳng chạy mất.
Tôi gấp gáp chạy đến giảng đường, muốn nhanh chóng thoát khỏi Thẩm Gia Diên, nhưng bất luận là tôi có nhanh cỡ nào thì hắn vẫn theo kịp tôi, hơn trông hắn còn khá thong dong thoải mái, lại còn chế nhạo nói: “Cậu như này mà cũng đòi thi chạy với tôi á?”
Con moẹ nó, sao chân của cái tên này dài thế không biết? Một bước của hắn cũng bằng hai ba bước của tôi rồi.
Đúng là lúc cần dùng tới thì mới thấy chân mình ngắn.
Sau đấy tôi lại phát hiện ra rằng Thẩm Gia Diên hôm nay học ở lớp ngay bên cạnh lớp tôi học.
Có một nữ sinh mặc váy da ôm sát mông, trang điểm thời thượng đứng ngay ở cửa, vừa nhìn thấy Thẩm Gia Diên liền bước tới rồi nói:
“Gia Diên, em giúp anh chiếm chỗ ngồi rồi.”
Tôi lặng lẽ quan sát cô ta, có hơi thất vọng, chỉ một chút thôi.
Nghĩ lại thì chuyện như này đối với Thẩm Gia Diên hình như cũng rất bình thường, hắn không thèm để ý đến cô ta mà lại quay ra nói với tôi:
“Hẹn gặp lại.”
12
Lúc vào học tôi thấy bụng mình hơi bất thường, chắc là đang báo đến ngày rồi, hôm nay tôi đi học còn không đem theo băng vệ sinh dự phòng nữa chứ.
Aaaaaaa cái vận xui gì thế này.
Lúc này vừa hay đến giờ tan học, tôi đợi tất cả mọi người đi hết rồi mới lặng lẽ kiểm tra xem.
Chiếc quần màu nhạt đi tong rồi, cứu với, lẽ ra tôi không nên mặc quần màu này mới phải.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi tôi gửi tin nhắn cho Tống Tiếu Tiếu, hỏi nó có thể đem băng vệ sinh với quần tới đây cho tôi không.
Buổi sáng nó không có tiết học, nhưng nó còn chưa kịp trả lời thì lớp bên cạnh đã truyền đến tiếng cười lẫn với tiếng bước chân của con trai, người đi đầu trông nổi bật nhất giữa đám đông kia không ai khác chính là Thẩm Gia Diên.
Hắn đút tay vào túi quần rồi thong thả khoác cặp lên vai đi qua hành lang, mái tóc của hắn trông rất bắt mắt.
Hai chúng tôi lại vô tình nhìn vào mắt nhau, tôi nhanh chóng quay ra chỗ khác, thế mà hắn lại đi tới bên cửa sổ, không thèm để ý gì cả gọi tôi:
“Ê quỷ lùn, tan học rồi sao còn chưa về?”
Tôi buồn thiu nói: “Không muốn về.”
Hắn hất cằm về phía tôi: “Về thôi, đi ăn cơm cùng nhau không?”
Nam sinh bên cạnh hắn nói: “Vãi luôn anh Thẩm nay còn biết mời người ta ăn cơm cơ, kiểu này là đang muốn tìm chị dâu cho em hả?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Tôi không còn năng lượng để đối đáp với hắn như hồi sáng nữa, tôi nói:
“Tôi không đi, tôi phải làm bài tập về nhà.”
Hắn và bạn của hắn cười rộ lên, bạn của hắn cảm thán: “Không ngờ lên đại học còn có người chăm học đến quên ăn quên ngủ, đúng là tấm gương trong thế hệ chúng ta.”
Đợi đến khi tiếng bước chân của bọn họ biến mất dần nơi cuối hành lang thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi xem điện thoại.
Tống Tiếu Tiếu đã trả lời tin nhắn của tôi: “Tao đang đi ẻ, đợi tao ẻ xong rồi tao đem đồ tới cho mày.”
Được thôi.
13
Ngoài cửa sổ cành lá xanh mướt đung đưa theo gió nhưng tôi không còn lòng dạ nào mà ngắm nghía, buồn chán đến nỗi đờ người ra.
Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu ra nhìn thì thấy Thẩm Gia Diên không biết đã quay lại từ lúc nào, hắn lười biếng dựa vào cửa lớp học.
“Cậu là học sinh cấp ba chắc? Sao mà lắm bài tập về nhà thế?”
14
Hắn nhìn xuống mặt bàn tôi, trên đó chẳng có tí bóng dáng nào của bài tập về nhà, tôi không còn sức lấy đồ ra để lừa hắn nữa, chỉ có thể khai thật:
“Không có bài tập, tôi chỉ là thấy trong người không được khoẻ nên ngồi đây lát thôi, cậu không cần để ý tới tôi.”
“Không khoẻ chỗ nào?”
“Đau bụng.”
“Ăn gì nên bị đau bụng à?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định táo bạo một lần:
“Thẩm Gia Diên, tôi muốn mượn cậu một thứ, không biết cậu có thể….”
“Được, cậu muốn mượn bao nhiêu tiền?”
“Tôi không phải muốn mượn tiền…” Tôi cố kìm nén khuôn mặt đang đỏ lên của mình, “Ý tôi là tôi có thể mượn áo khoác ngoài của cậu không? Tôi… tôi có hơi lạnh.”
Mặc dù thời biết buổi sáng có tí mát mẻ nhưng giờ trời trưa nắng nóng thế này, lạnh được mới tài đó.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị hắn từ chối rồi, nhưng ngay sau đó một chiếc áo khoác bay đến chùm lên người tôi.
Một mùi thơm nhẹ nhàng và dễ chịu bao quanh người tôi, hắn nói: “Cầm lấy đi.”
Nhưng mà áo hắn mặc bên trong lại là áo tanktop, vai rộng eo thon, xương bả vai và đường cơ tay nhấp nhô, đường nét cơ ngực thấp thoáng hiện ra.
Đẹp… đẹp vãi chưởng.
Giọng nói pha lẫn sự không quan tâm của hắn truyền đến bên tai: “Vừa hay ông đây đang nóng không chịu nổi.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn chói chang giữa trưa mùa thu.
Tim tôi bỗng nhiên đập bình bịch.
Gì vậy nè, con người hắn cũng không đến nỗi tệ như tôi tưởng.
15
Tôi mặc áo khoác của hắn, vốn định buộc ở eo cơ nhưng mà cái tên Thẩm Gia Diên này rất cao, mặc áo hắn vào mà cái áo còn sắp chạm đến đầu gối tôi, gì cũng che được hết.
Vì để cảm ơn hắn mà tôi lấy thẻ cơm của mình ra rồi hào phóng nói:
“Đây, thẻ cơm của tôi cậu cứ cầm đi quẹt thoải mái đi, mời cậu hai bữa cơm!”
Hắn cầm lấy thẻ cơm của tôi rồi nhìn xuống——
Tôi lập tức ngăn lại: “Đương nhiên điều kiện trước tiên là đừng có xem ảnh tôi.”
Thế nhưng hắn đã nhanh tay giơ cái thẻ lên, tôi với mãi mà không với tới.
Hắn xem xong còn hỏi tôi: “Đây là dáng vẻ của cậu lúc mới nhập học đấy à?”
“Đúng thế.”
Hắn nhìn bức ảnh đó rồi khẽ cười khiến tôi có hơi bối rối.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Thẩm Gia Diên nhét thẻ cơm lại vào trong túi tôi rồi nói:
“Đồ ngốc, tự cầm đi ăn cơm đi, tôi đâu có thiếu hai bữa ăn này đâu.”
16
Tôi mặc áo khoác của hắn đi đặt cơm đem về kí túc xá.
“Lạc Lạc à, mày không biết vừa rồi tao vì mày mà phải rặn ẻ như nào đâu, kết quả là tao phải cố nhịn đau để ẻ xong sớm, thế mà mày lại bảo với tao là không cần nữa là như nào…”
Tôi chân thành góp ý: “Vậy hay là mày đi vào ẻ tiếp đi?”
“Giờ không ẻ nổi nữa rồi.” Nói xong nó liền chú ý đến cái áo khoác tôi đang mặc, hai mắt đột nhiên phát sáng: “Đậu má cái áo khoác này không phải là của con trai sao?”
“Đúng vậy.”
“Với cả nhìn có hơi quen quen, lẽ nào là của Thẩm Gia Diên?”
“Chuẩn luôn.”
“Khá lắm, thế mà mày lại dám trộm áo khoác của Thẩm Gia Diên.”
“…..”
Mạch não của nó bị làm sao vậy trời?
“Sao mà có thể trộm được chứ, đây là tao mượn hắn đó, đúng lúc hắn đi qua lớp tao nên tao mượn luôn.”
Mặc dù nói đúng ra thì là đi qua rồi lại quay lại.
Lúc tôi thay xong quần từ nhà tắm đi ra, Tống Tiếu Tiếu sáp lại với vẻ mặt vô cùng hóng hớt hỏi: “Bọn mày như này là như nào? Còn không mau khai thật ra đi?”
Tôi vừa giặt áo khoác vừa kể chuyện hồi trưa cho nó nghe, nó bày ra dáng vẻ như thám tử Conan, nói:
“Vậy chân tướng chỉ có một!”
Nó chỉ tay về phía tôi: “Thẩm Gia Diên thích mày! Mày! Tưởng Lạc! Sắp trở thành người con gái đầu tiên của trùm trường.”
Tôi nghiêm túc nói: “Cô Tiếu, ăn có thể ăn bậy chứ nói không được nói bậy nha.”
“Nhưng mà hai năm qua tao chưa bao giờ nghe nói hắn đối với ai như đối với mày cả.”
“Nói không chừng hắn chỉ là nhiệt tình giúp đỡ người khác thôi…”
Lúc này Tống Tiếu Tiếu cầm cái gương đưa ra trước mặt tôi rồi nói: “Ê mày tự soi gương mà xem, khoé miệng mày kéo dài đến mang tai luôn rồi á.”
“Có sao?”
Tôi sờ vào khoé miệng, trong lòng xuất hiện chút ngọt ngào.
Chếc tiệt, hình như tôi rung động thật rồi.