24
Giờ tan học hôm nay, ngoài cửa được một phen náo loạn.
“Vãi ò, trùm trường đang đứng bên ngoài kìa.”
“Đẹp trai quá cứu tao bây ơi, cảm giác như không ai có thể kiểm soát được màu tóc kia giống như cậu ta vậy.”
“Ê nhưng mà tôi nhớ lớp mình đâu có ai quen biết cậu ta đâu, không phải cậu ta tới đây tìm ai để tính sổ đấy chứ?”
Lúc ấy, có mấy cặp mắt lặng lẽ nhìn về phía tôi.
Đúng vậy, cái vụ học online mà quên tắt mic đó thì hầu như cả khoá đều biết.
Lớp khác thì có thể không biết rõ đó là ai, nhưng cả lớp tôi đều biết cái người can đảm đó chính là tôi.
Trong mắt họ có chút đồng cảm.
“Đồng chí Tưởng Lạc, hình như Thẩm Gia Diên tới tìm mày đó.”
Tôi gật đầu: “Đúng thế.”
Vừa rồi hắn mới nhắn tin cho tôi nói rằng nhất định sẽ đưa tôi đi chơi và ăn đồ ăn ngon.
“Đó là bạn trai của tôi.”
Vừa đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, át mất câu nói vừa rồi của tôi.
Tôi đang định ra ngoài thì con trai trong lớp đột nhiên gọi tôi lại.
“Tưởng Lạc, hay là cậu đi ra từ cửa sau đi, nó sẽ an toàn hơn đó, Thẩm Gia Diên chặn cậu ở cửa trước rồi.”
Cậu ta vừa nói xong thì Thẩm Gia Diên tiến vào.
“Em bé ơi đưa cặp đây anh cầm cho.”
Các bạn cùng lớp đều choáng váng.
Tôi đưa cái cặp màu hồng trên vai tôi cho Thẩm Gia Diên, hắn nhận lấy rồi lại khoác lên vai mình, động tác hết sức thành thạo.
“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là bạn trai của cô ấy.”
Hắn nói xong liền đưa tay ra kéo tôi về phía hắn.
Tôi vốn dĩ đã thấp, đứng cạnh cái tên 1m88 như hắn lại càng trông như chú chim nhỏ.
Chúng tôi bỏ lại đám bạn đang vô cùng kinh ngạc ở phía sau.
“Bọn họ yêu nhau từ khi nào thế?”
“Tao cũng chẳng biết nữa.”
“Sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất mà ai cũng ước ao huhuhu.”
“Đúng là tội lỗi, tình yêu ngọt ngào bao giờ mới đến lượt mình đây…”
Ngày trước mỗi khi nhìn thấy những đôi yêu nhau lưu luyến không nỡ rời đi dưới tầng kí túc xá tôi đều nhanh chóng bước qua.
Bây giờ tôi lại trở thành một trong số họ.
Mỗi tối Thẩm Gia Diên đều đưa tôi về kí túc xá, tối nào cũng phải đứng ngoài cổng lưu luyến không muốn rời một lúc.
Tôi cũng dần dần phát hiện, cái tên Thẩm Gia Diên với vẻ ngoài rất thu hút người khác đó lại rất bám người.
Cứ hơi một tí lại:
“Vợ ơi ôm ôm.”
“Nào vợ ơi qua đây hôn một cái.”
Có phải con trai khi yêu vào đều sẽ thay đổi không?
25
Thi thoảng tôi cũng đứng bên ngoài lớp hắn chờ hắn tan học.
Hắn ngồi ở hàng dưới cùng, lớp học nhiều người như vậy nhưng chỉ cần vừa nhìn là đã thấy hắn.
Bạn của hắn lần lượt nối đuôi nhau đi ra.
Cứ ai ra cũng gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Thẩm Gia Diên đã từng đưa tôi đi ăn cơm cùng với bọn họ nên chúng tôi đều đã quen biết nhau.
Người đang nói chuyện tên Vu Vinh, cậu ta sáp lại gần tôi thần thần bí bí nói: “Chị dâu, em nói với chị chuyện này.”
“Lần trước chị học online mà quên tắt mic rồi trêu chọc anh Thẩm của bọn em ấy, chị còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ.”
“Anh Thẩm từ đó trở đi tối nào cũng mơ thấy chị, còn hỏi bọn em là ngày nào cũng mơ thấy chị có phải không được bình thường không, hahaha.”
26
Thẩm Gia Diên ra rồi.
Tôi hỏi hắn: “Sao anh đi chậm thế?”
“Vừa rồi đông người quá, anh không muốn kéo em chen chúc với bọn họ.”
Hắn nắm tay tôi: “Đúng rồi, vừa rồi ở cửa lớp Vu Vinh lẩm bẩm gì với em thế?”
Nói đến chuyện này tôi liền trở nên đắc ý vênh váo.
“Cậu ấy nói từ sau khi anh bị em trêu trọc thì ngày nào anh cũng mơ thấy em hahaha.”
“Đúng thế, em là người đầu tiên nói anh chơi không được.”
“Sau đấy anh liền bị ám ảnh bởi em như thế sao? Chuyện này cũng khoa trương quá rồi đó.”
“Thằng này chính là thích cái đứa con gái hề hước thèm thân hình anh như em đó, không được à?”
“Được được được, không thành vấn đề.”
Tôi ngoài mặt thì qua loa lấy lệ, nhưng thật ra khoé miệng bên phải của tôi đã kéo dài tới nỗi sắp chạm Thái Bình Dương rồi.
Thẩm Gia Diên nhéo má tôi: “Cái miệng chiến thần của em suốt ngày nhếch môi cười đểu anh từ sáng tới tối, ngứa đòn đúng không?”
Lúc tôi hả hê thì rất hay lộ ra biểu cảm này, nhưng Thẩm Gia Diên nói biểu cảm này của tôi trông rất ngứa đòn, tôi lại chẳng hề thấy vậy.
Tôi giờ không sợ hắn nữa, lại còn vô cùng lớn lối nhắc mãi vào tai hắn: “Em cứ nhếch đấy, cứ nhếch đấy…”
Tôi còn chưa nói xong hắn đã kéo tôi vào góc cầu thang rồi cúi đầu hôn tôi.
Như thể để trừng phạt, ngón tay hắn nhón chặt cằm tôi, càng hôn càng sâu.
Cho đến khi tôi hết cả hơi hắn mới buông tôi ra: “Có phải cảm thấy là anh không trị được em nữa rồi không hả?”
Khoé miệng tôi không thể nhếch lên được nữa, thay vào đó là đôi má nóng ran.
Tay tôi nắm chặt đánh vào lồng ngực hắn: “Anh là đồ xấu xa.”
Hắn khẽ cười, giọng nói gợi đòn: “Yên tâm, sau này anh còn xấu xa hơn nữa cơ.”