27
Tôi đã từng sợ nhất là tiết học bóng rổ, bây giờ nó lại trở thành tiết học mà tôi thích nhất vì có thể được học cùng với người yêu
Nửa tiết đầu tôi xem hắn chơi bóng, nửa tiết sau Thẩm Gia Diên chạy tới dạy tôi ba bước lên rổ, dẫu sao thì thi cuối kì cũng là thi cái này.
Mà kĩ thuật của tôi thì quả là khiến người ta lo lắng, may là tôi có một huấn luyện viên bên cạnh.
Xung quanh rất nhiều bạn nữ đang vây xem.
Hắn chầm chậm làm mẫu động tác ba bước lên rổ cho tôi xem, lưu loát trôi chảy, tinh thần cao độ.
Tôi học theo hắn, cứ thế luyện đến lúc tan học chẳng còn ai nữa, động tác thì đạt tiêu chuẩn rồi nhưng lại chưa ném được quả nào vào rổ cả.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Gia Diên lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép, hắn khẽ cau mày: “Chẹp, chưa nhìn thấy tay chân em đần thế bao giờ.”
Tôi chán nản cúi đầu.
“Thầy giáo Thẩm đừng tức giận, em cũng muốn ném trúng một lần lắm mà.”
“Cầm bóng lên, đứng đấy đừng nhúc nhích.”
“Hả?”
Thẩm Gia Diên tính từ bỏ tiếu tấu của tôi sao?
Tôi thấy rất có lỗi.
Tôi cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em không có tế bào vận động…”
Ngay sau đó, cả người tôi bay lên.
Thẩm Gia Diên ôm lấy eo tôi, giữ tôi ở trên cao.
“Nào, ngắm và ném.”
Tôi ném mạnh quả bóng về phía cái rổ trước mặt, ném trúng rồi.
Hắn thả tôi xuống.
“Chẳng có gì mà phải xin lỗi cả, từ từ tập luyện, không phải người yêu em vẫn luôn ở đây sao? Em sợ cái gì chứ?”
Giọng điệu của hắn có sự cưng chiều không thể diễn tả nổi, trên mặt vẫn là nét kiêu ngạo như ngày trước.
Sồn mũi tôi đột nhiên cay xè.
“Thẩm Gia Diên, anh thật tốt, em còn tưởng anh giận rồi cơ.”
Hắn lấy khăn giấy giúp tôi lau mồ hôi trên mặt, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
“Đồ ngốc, anh đâu có dễ tức giận như vậy, em cũng đừng dễ nản lòng như thế, không phải anh đang bên cạnh em sao?”
“Dạ.”
“Luyện tập cho tốt vào, kid sau anh với em lại cùng đăng kí bóng rổ.”
“…..”
28 (Phiên ngoại)
(1) Những ngày sống chung
Chúng tôi yêu nhau suốt hai năm cuối đại học, tình cảm ngày càng ổn định.
Sau khi tốt nghiệp đương nhiên chúng tôi sống chung với nhau rồi, bố mẹ hai bên cũng đều biết.
Một tối nọ sau khi ăn tối xong, tôi kéo góc áo của hắn rồi nói: “Thật ra có một chuyện em đã muốn từ rất lâu rồi…”
“Muốn hôn anh sao? Muốn thì cứ nỏi thẳng ra đi, em ngượng ngùng thế làm gì?”
“Không phải cái đó.”
“Thế là chuyện gì?”
“Em muốn sờ…”
Thẩm Gia Diên vén áo lên, nói: “Em cứ sờ thoải mái đi, đều là của em mà.”
Tôi không thể nhịn nổi nữa: “Anh chờ em nói xong thì chếc à, em muốn sờ đầu anh từ rất lâu rồi!”
Đối với tôi mà nói, sờ được đầu của tên đại ma đầu cao lớn này thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Thẩm Gia Diên thở dài, nhìn tôi kiểu “Ông đây thật hết cách với em”, bế tôi lên để tôi ngồi trên chân hắn.
“Nào nào, sờ đi.”
Khoan nói về những cái khác, về mặt cảm giác nghi thức thì hắn rất mạnh, thế là tôi đưa tay ra sức vò đầu hắn, làm tóc hắn rối tung lên.
Bình thường hắn đối với mọi người đều là dáng vẻ kiêu ngạo chảnh chó, nhưng giờ đây bị tôi vò đầu thì chỉ có thể ra vẻ bất lực.
Tôi không nhịn được liền nâng mặt hắn lên rồi hôn mấy cái.
Hắn nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay ấm nóng nhè nhẹ vuốt ve lòng bàn tay của tôi, nói vào tai tôi những lời đầy mê hoặc:
“Được rồi, đến anh rồi.”
“……”
Huhu.
(2)
Hầu như lúc nào hắn cũng gọi tôi là em bé, khi nào bị tôi chọc giận thì sẽ gọi tôi là Tưởng Lạc, lúc trêu tôi muốn gây chuyện với tôi thì sẽ gọi tôi là quỷ lùn.
Tôi quyết tâm phải phản đối cái biệt danh cuối kia, tôi nghĩ đã đến lúc dạy cho hắn một bài học rồi.
“Anh không được gọi em là quỷ lùn nữa.”
“Anh gọi em là quỷ lùn lần nữa thử xem!” Tôi quyết định dùng vũ lực để uy hiếp, giơ nắm đấm to bằng bao cát ra trước mặt hắn.
“Nhìn thấy nắm đấm này chưa? Anh mà còn như vậy nữa thì em sẽ…”
Thẩm Gia Diên xoè bàn tay ra rồi nắm lấy nắm đấm của tôi rồi ôm tôi vào lòng: “Thì em sẽ như nào?”
“Em sẽ gi.ết anh.”
Hắn rất ngứa đòn nói: “Anh sợ quá đi mất, xin em tha cho anh nha.”
“Xin em cũng vô ích thôi!”
Tôi nói xong liền lao tới nhào-nặn-xoa-véo mặt hắn.
Hắn đứng dậy, chênh lệch chiều cao lập tức hiện ra, vẻ mặt của hắn như thể đang chuẩn bị xử lí tôi vậy.
Hắn cố ý khiêu khích nói: “Thế nên bây giờ em định gi.ết anh như này á?”
Tôi kiễng chân lên kéo cổ hắn xuống, nhẹ nhàng cắn vào môi hắn rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Em phải cả đời ỷ lại vào anh, tiêu tiền của anh, sử dụng cơ thể anh.”
Hắn không những không sợ mà lại còn càng cười vui vẻ hơn, ôm tôi lên rồi hôn.
“Vậy anh cầu còn không được nữa là.”
“….”
(3) Góc nhìn của Thẩm Gia Diên
(*)
Một ngày nọ của năm hai đại học, xe buýt trường rất đông người đi, con moẹ nó chen chúc quá đi mất, hình như tôi giẫm phải gì đó.
Tôi cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ra nên cạnh mình có một cô gái nhỏ, tôi nói: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu, tôi không đau.”
Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, có vê rất ngoan.
(**)
Lúc tôi cúi xuống vô ý nhìn thấy đoạn tin nhắn wechat của cô ấy, vốn dĩ tôi không định xem tin nhắn của người ta đâu, nhưng tôi lại nhìn thấy tên của mình.
“Đậu má trúng số độc đắc rồi, Thẩm Gia Diên đang đứng cạnh tao, cái tên này đẹp trai vãi ò, nhưng tao lại không nhìn thấy mặt hắn!!!”
“May mà xe buýt của trường đông, đỉnh đầu tao sắp chạm vào cơ ngực hắn rồi.”
“Tao đúng là đáng chếc mà, tao không nên có ý nghĩ không đứng đắn với hắn mới phải.”
“Lúc hắn nói xin lỗi tao, tao liền không thể không giả giọng thảo mai với hắn.”
Thảo nào ban nãy khi cô ấy nói chuyện, tôi lại không nhìn thấy bộ mặt cuồng dã này của cô ấy.
Tôi vô tình nhìn thấy hình ảnh của bản thân qua cửa kính liền ngây ra một lúc, sao lại vô thức cười thế kia?
(***)
Từ đó về sau, mỗi sáng thứ ba và thứ sáu hàng tuần tôi đều gặp cô ấy trên xe buýt.
Cô ấy thích nhìn lén tôi, bị tôi bắt được thì sẽ ngây lập tức giả vờ xem điện thoại.
Ngón tay cô ấy lại gõ chữ liên hồi, không biết đang gõ gì.
Tôi chờ xem cô ấy đến khi nào thì không nhịn nổi nữa mà tới bắt chuyện với tôi, còn chưa đợi được đến lúc đó thì đã nhận được thông báo tất cả sinh viên về nhà học online.
Tôi hối hận vì đã không chủ động nói chuyện với cô ấy, tốt xấu gì cũng phải hỏi được phương thức liên lạc để trò chuyện thử.
Đau lòng quá.
(****)
Tiết học bóng rổ online, có người không tắt mic, nói tôi chơi không nổi.
Không phải là cô ấy đó sao.
Cuối cùng tôi cũng tóm được cậu rồi.
Thích quần thể thao màu xám? Vậy tôi mặc chẳng phải được rồi sao?
Tưởng Lạc.
Hoá ra cô ấy tên Tưởng Lạc.
Tôi nhanh chóng tìm wechat của cô ấy trong nhóm lớp rồi kết bạn với cô ấy.
(*****)
Đến bây giờ cái đồ ngốc kia vẫn tưởng là tôi bị cô ấy thu hút từ khi cô ấy trêu chọc tôi lúc học online nên cứ đắc ý mãi.
Cứ nhắc đến chuyện này là lại mỉm cười trước mặt tôi rồi nói: “Em đúng là giỏi thật.”
Đúng là hết cách với cô ấy.
Chỉ có buổi tối mới dập tắt được oai phong của cô ấy thôi.
Suy cho cùng, cô ấy nhắc đến chuyện này lần nào thì ông đây sẽ chứng minh cho ấy thấy rằng mình có chơi nổi không.
(******)
Về sau chúng tôi có con, con hỏi chúng tôi sao lại yêu nhau, cô ấy còn cố ý bịa ra một câu chuyện hoàn toàn mới.
“Lúc ấy là năm hai đại học, mẹ đang rất nghiêm túc học trong lớp, còn chủ động giơ tay để trả lời câu hỏi của thầy giáo, bố con đi qua lớp mẹ thế là bị mẹ làm cho rung động, bắt đầu theo đuổi mẹ quyết liệt, sau đấy mẹ cũng thích bố thế là đồng ý yêu bố con luôn.”
“Bố ơi, là như thế sao ạ?”
“Đúng, mẹ con nói không sai, quả thực đúng là như vậy.”
Tôi còn sao được nữa chứ, người vợ mà mình theo đuổi thì phải chiều cô ấy cả một đời.
Đã hoàn thành.