Xuân Phong

Chương 6



6.

Vì được trở lại lưng ngựa, niềm khao khát trong lòng ta như được giải thoát, ta không thể chờ đợi mà bắt đầu mong ngóng lần kế tiếp có thể tung hoành trên lưng ngựa.
Mùa thu săn bắn là cơ hội tốt nhất. Lần này ta sẽ tùy ý phóng túng, ta lặng lẽ tự nhủ.
Do lần ta “giải vây” trước đó, Tiểu Ngộ không thể không thêm phần chăm chỉ. Dây cung cọ vào tay khiến đôi bàn tay đệ ấy rướm máu, nhưng đệ ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ta dùng lụa mềm quấn quanh tay Tiểu Ngộ rồi tiếp tục chỉ dẫn cách giương cung. Dĩ nhiên, việc này đều diễn ra ban đêm, tránh đi ánh mắt của kẻ khác.
Muốn đạt đến cảnh giới bách phát bách trúng không thể nào chỉ trong một sớm một chiều, chí ít mỗi ngày phải giương cung cả ngàn lần. Dù cho thiên phú có cao đến đâu, cũng cần phải có kỹ năng gấp bội, mới có thể ngẩng đầu tự đắc mà cất giấu đi sự sắc bén của bản thân.
Những buổi tập lặp đi lặp lại và đầy khô khan ấy chẳng mấy chốc khiến Tiểu Ngộ mệt mỏi đến nỗi cánh tay không còn nhấc lên nổi. Đệ ấy thất vọng buông cung xuống.
Ta đưa cho Tiểu Ngộ chén trà, tay đệ ấy đã tê đến nỗi run rẩy không cầm nổi chén.
Ta đành phải tự tay đút cho đệ ấy uống.
“Tiểu Phong, làm sao mà tỷ có thể bắn cung giỏi đến thế?” Tiểu Ngộ ngồi bệt xuống đất, mắt mở to trông chờ câu trả lời từ ta.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa cho đệ ấy một chiếc khăn lụa để lau mồ hôi.
Nghĩ một hồi, ta nhận ra thực sự không có con đường tắt nào: “Có lẽ là… do thiên phú!”
Nghe câu trả lời của ta, Tiểu Ngộ kêu lên một tiếng, rồi nằm hẳn xuống đất.
Thiên phú thì làm sao mà đấu lại?
Ta đành cúi xuống xoa đầu đệ ấy, trấn an: “Chăm chỉ có thể bù đắp khiếm khuyết.”
Nhưng Tiểu Ngộ chẳng có vẻ gì là được an ủi, trái lại, đệ ấy trở mình, tiếp tục than thở.
Trong sân của Tiểu Ngộ có một cây ngô đồng rất lớn.
Để rèn luyện đệ ấy, ta treo đầy trên cây những món mứt yêu thích và bất kỳ thứ gì của đệ ấy trong hang động bí mật kia.
Tiểu Ngộ trông thấy cây ngô đồng được ta bày biện, không hiểu hỏi: “Tiểu Phong, tỷ làm gì thế này?” Giọng đệ ấy có vẻ như đã lờ mờ đoán được điều chẳng lành, ẩn chứa cả sự cầu xin.
“Từ nay trở đi không luyện bắn bia nữa. Đệ sẽ bắn những miếng mứt treo trên cây này.”
Tiểu Ngộ có chút suy sụp, giọng như muốn khóc: “Mứt nhỏ thế thì sao mà bắn trúng được?”
“Tâm đỏ trên bia bắn chưa chắc đã lớn hơn mứt.” Ta điềm nhiên đáp.
Tiểu Ngộ bắt đầu muốn thoái thác: “Đó là hai chuyện khác nhau mà!”
Quả thật không giống nhau, bia bắn là vật ch/ết, mỗi ngày luyện ngàn lần thì ngay cả nhắm mắt ta cũng có thể bắn trúng.
Nhưng mứt nhỏ, lại treo trên cây, chỉ cần gió thổi là nó trở thành một mục tiêu sống.
Cảm giác bắn trúng mứt khác xa bắn vào tâm bia.
Dù vậy ta không nói ra, vì sợ nói ra Tiểu Ngộ sẽ chẳng muốn luyện cung nữa.
“Thế thì đệ bắn dây thừng đi.” Ta đổi sang phương án có vẻ dễ hơn.
“Dây thừng chẳng phải còn khó bắn hơn sao?” Tiểu Ngộ cảm thấy sắp bị ta ép đến phát đi/ên.
“Cây này treo đầy những thứ đệ thích nhất, đệ nhớ tránh bắn trúng chúng đấy.” Ta nói nhẹ nhàng, tránh còn dễ hơn trúng nhiều.
Đây là điều đơn giản nhất.
Tiểu Ngộ than không ngớt, cuối cùng nằm lăn ra đất bắt đầu lăn lộn, kêu than: “Đương nhiên là ta muốn tránh rồi… nhưng những thứ tỷ treo lên kia to hơn mứt nhiều, làm sao mà tránh được…”
Lý Ngộ thực sự sắp khóc. Ta bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh, thở dài nói khẽ: “Trước kia ta đều buộc mứt vào chân bồ câu mà bắn.”
Vì thế khi ta hỏi đệ ấy rằng bắn vào đầu hay vào cánh, ta mới tự tin như vậy.
Ngồi lâu mệt, ta liền ngồi bệt xuống đất. “Tiểu Ngộ, tài bắn cung và cưỡi ngựa của ta chẳng phải hoàn toàn nhờ thiên phú. Ta cũng phải nỗ lực mười hai phần mới có được như ngày hôm nay. Bỏ qua thiên phú, chỉ riêng công sức ta bỏ ra đã đủ giúp ta trở thành một xạ thủ thần tình.”
Nghe đến đây, Tiểu Ngộ không còn lăn lộn nữa, lập tức ngồi dậy, thu lại vẻ nghịch ngợm, mắt sáng rực lên nhìn ta.
“Nhưng từ khi trở về Trường An, ta chưa từng giương cung hay cưỡi ngựa nữa. Thế nhưng khi ta giương cung lại, ta có cảm giác như được trở về những ngày ở Ngọc Môn quan, như thể ta chưa từng rời khỏi cung bao giờ. Không phải do thiên phú, mà vì ta có một niềm tin vững chắc. Với hàng ngàn lần luyện tập, ta tin rằng ta đã hòa làm một với mũi tên trong tay, ta tin vào mũi tên của mình như tin vào chính bản thân. Ta bắn trúng, là vì ta tin rằng ta sẽ bắn trúng.”
Đây là lần đầu tiên ta nói nhiều đến vậy, vì thế sau khi nói xong ta lặng lẽ quan sát phản ứng của Tiểu Ngộ.
Đệ ấy nhìn ta đăm đăm, trong mắt ánh lên sự tôn kính và ngưỡng mộ.
“Tiểu Phong,” Tiểu Ngộ chăm chú nhìn ta, nghiêm túc nói: “Ta hiểu rồi.” Sau đó đệ ấy cầm cung lên, tiếp tục luyện tập.
Lần này, gương mặt Tiểu Ngộ toát lên vẻ kiên nghị, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, mỗi lần giương cung đều mang theo sự chắc chắn như thể không gì có thể cản phá.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc, đệ ấy đã trưởng thành.
Nương nương không biết từ khi nào đã đứng sau ta, lặng lẽ nhìn.
Khi ta quay đầu lại, phát hiện nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Ta vui vẻ tiến lại gần nàng, nàng đưa cho ta một chén canh rồi dịu dàng xoa đầu ta, chẳng nói gì, chỉ mỉm cười rời đi.
Ngày săn bắn mùa thu đã nhanh chóng đến. Thái tử phi đề nghị tất cả chúng ta cùng đi, Thái tử cũng vui vẻ đồng ý.

Vui mừng nhất dĩ nhiên là ta và Tiểu Ngộ. Thái tử phi nhìn ta, trong ánh mắt có vẻ như ngầm đồng ý, khiến ta vô cùng hạnh phúc, lập tức nhào vào lòng nàng, từ tận đáy lòng tràn đầy cảm kích.

Hoàng thượng xuất hành săn thu, bá quan văn võ đều đi theo. Sau khi dựng trại và an bài mọi thứ xong xuôi, cuộc săn thu chính thức bắt đầu.

Hoàng thượng thân thể không khỏe, lần này chỉ đến để xem lễ, còn các đại thần thì háo hức tranh tài.

Chỉ có Tiểu Ngộ là bị buộc phải tham gia. Do sự siêng năng quá mức của Tiểu Ngộ đã đến tai Hoàng thượng, nên dù tuổi đệ ấy chưa đủ, cũng được phá lệ tham gia cuộc thi lần này.

Tiểu Ngộ ngồi vững trên lưng ngựa, lo lắng liếc nhìn ta. Ta mỉm cười gật đầu với đệ ấy, đệ ấy mới thúc ngựa theo đoàn người đi vào rừng.

Các nữ quyến đều ngồi cùng Hoàng thượng trên đài cao để quan sát, ta ngồi lặng yên bên cạnh Thái tử phi, cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, nhẫn nại được một khắc. Sau đó, ta len lén đặt tay lên tay nàng, thì thầm: “Nương nương, thần thiếp muốn trở về trướng.”

Thái tử phi nhẹ nhàng cười, vỗ tay ta, dặn dò: “Nhớ cẩn thận.”

Ta vui vẻ gật đầu, nhanh chóng quay trở lại trướng của mình, thay vào bộ y phục cưỡi ngựa, chờ khi thị vệ sơ ý, lén dắt con ngựa đã chuẩn bị sẵn, phóng thẳng vào rừng. Ta đã hứa với Tiểu Ngộ rằng sẽ giúp đệ ấy săn được con mồi lớn nhất để dâng lên Thái tử và nương nương.

Tiểu Ngộ đang lo lắng chờ ta không xa, mặc dù đệ ấy đã săn được vài con thỏ rừng, nhưng thỏ dĩ nhiên không phải là con mồi lớn.

Khi thấy ta cưỡi ngựa đến, mắt Tiểu Ngộ sáng rực lên.

“Tỷ đến rồi!”

“Giá!” Ta không dừng lại mà tiếp tục thúc ngựa, lớn tiếng nói, “Đi thôi! Chúng ta đi săn hươu!”

Ta nói là làm, không lâu sau, ta và Tiểu Ngộ đã dễ dàng vây bắt được một con hoẵng đỏ.

Sau khi săn được hoẵng, ta chia tay Tiểu Ngộ, đệ ấy tiếp tục đi săn, còn ta quay về trướng.

Sang ngày thứ ba của cuộc săn, mọi người phát hiện ra dấu vết của gấu đen trong rừng.

Ai nấy đều phấn khích, gấp rút đặt bẫy quanh khu rừng.

Việc săn gấu đen không thể chỉ dựa vào cung tên, nên khi Tiểu Ngộ dẫn người đi đặt bẫy, ta cũng chuẩn bị nỏ và giáo dài.

Tất nhiên, để thuận lợi săn gấu, ta và Tiểu Ngộ đã dàn xếp một kế hoạch.

Chúng ta sai người tung tin giả rằng gấu xuất hiện ở phía bắc, khi tất cả mọi người ầm ầm kéo về phía đó, ta và Tiểu Ngộ âm thầm dẫn vài người tin cậy đi về hướng tây.

“Tiểu Phong!” Tiểu Ngộ gọi lớn từ trên lưng ngựa, “Tỷ từng gặp nguy hiểm khi săn gấu chưa?” Ở trên lưng ngựa, chúng ta buộc phải hét to để có thể nghe thấy nhau.

“Chưa bao giờ!” Ta đáp lớn trong tiếng gió, đảm bảo lời nói của mình không bị gió và tiếng vó ngựa át đi.

“Ta chưa từng săn gấu!” Ta thành thật thừa nhận.

Dĩ nhiên là chưa, ở Ngọc Môn quan làm gì có gấu. Nghĩ đến điều này, ta lại càng thêm phấn khích.

Nhưng khi ta vừa trả lời xong và quay sang nhìn Tiểu Ngộ, ta thấy mặt đệ ấy tái nhợt, kinh ngạc nhìn ta. Bị ánh mắt ấy làm cho bối rối, ta suy nghĩ một lát rồi mới hiểu ra.

Thì ra đệ ấy nhìn ta tự tin như vậy, là vì tưởng rằng ta có kinh nghiệm dày dặn. Không ngờ rằng ta chỉ là can đảm nhờ tay nghề cao, giống như nghé con mới sinh không biết sợ hổ.

“Tiểu Ngộ, ngươi đừng lo.”

Nhìn gương mặt hoảng hốt của đệ ấy, ta hơi áy náy, liền an ủi, “Ta sẽ bảo vệ đệ!”

Ta cố gắng làm đệ ấy yên tâm, nhưng có vẻ lời hứa này chẳng làm đệ ấy bớt lo chút nào. Tiểu Ngộ nuốt nước bọt đầy khó khăn, ngoài việc tin tưởng ta, đệ ấy chẳng còn lựa chọn nào khác.

Ta thì càng cười lớn hơn, tận hưởng niềm vui sướng khi được phi ngựa không ngừng nghỉ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner