Xuân Phong

Chương 5



5.

Sáng sớm tinh mơ, ta đã lao thẳng vào ngự hoa viên. Tìm lấy một cây kéo, ta trèo lên cành cây để cắt những bông hoa đào nở rực rỡ nhất.

Việc trèo cây đối với ta chẳng đáng là gì, khi còn ở Ngọc Môn quan, ta còn thường xuyên ở trên cây.

Ta biết hoa đào khi nở trên cành là đẹp nhất, nhưng cây không thể tự đi đến trước mắt người muốn nhìn ngắm nó. Vậy nên, ta cắt một bó hoa đào thật to, mang đến dâng lên Thái tử phi.

Ta dùng những bông hoa khác trộm từ ngự hoa viên, trang trí căn phòng của nàng tràn đầy hơi thở của mùa xuân. Ta ra lệnh mở toang tất cả các cửa sổ và cửa chính, để nàng có thể ngắm trời xanh trong vắt bên ngoài, mây trắng bồng bềnh, nghe tiếng chim hót líu lo và cảm nhận làn gió xuân nhè nhẹ thổi vào.

Hồi còn ở Ngọc Môn quan, tam ca từng nói với ta rằng mùa xuân ở Trường An rất khác biệt, Ngọc Môn quan dù có mùa xuân nhưng luôn pha lẫn sự hiu quạnh với hy vọng.

Còn Trường An, mùa xuân nơi đây có thể chữa lành mọi vết thương. Ta muốn mang mùa xuân của Trường An làm lễ vật dâng lên nương nương.

Dù nỗi đau chẳng thể dễ dàng được xoa dịu, nhưng mỗi ngày nhìn thấy căn phòng đầy ắp hoa tươi, lòng người chắc chắn sẽ vui hơn phải không? Dẫu cho với nương nương điều đó có thể chẳng có tác dụng gì, nhưng không sao, vẫn cần phải làm điều gì đó, đúng không?

Suốt hơn một tháng liền, những đóa hoa tươi rực rỡ cuối cùng cũng đã xua tan đi nỗi buồn trong lòng Thái tử phi, trên gương mặt nàng lại hiện lên nụ cười. Nương nương không nỡ phụ lòng ta, nay nàng ít ra cũng đã chịu cùng ta đi dạo trong hoa viên.

Ta giúp nàng thay y phục rực rỡ, còn Hiệp Tĩnh cô cô đích thân trang điểm cho nàng.

Chúng ta chậm rãi bước vào ngự hoa viên, nắng vàng rực rỡ, mây trắng lơ lửng, gió nhẹ thổi qua, trăm hoa đua nở, cảnh sắc mỹ lệ đến không ngờ. Ta hái một cành hoa đào, cài lên mái tóc nàng, người đẹp tựa hoa đào, càng thêm rực rỡ.

Thái tử phi nắm lấy tay ta, khẽ thở dài như thể vừa trút đi gánh nặng ngàn cân, rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Tiểu Phong, cảm ơn muội, vì tất cả những gì muội đã làm cho ta.”

Ta nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nàng, thì thầm: “Nương nương, người xem, xuân đã đến rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi.”

Đông Cung dường như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mọi người cũng dần lấy lại thần sắc. Đông Cung hồi sinh, tất cả đều nhờ Thái tử phi.

Thái tử cuối cùng cũng đã thoát khỏi nỗi u sầu, trở về Đông Cung, chúng ta lại có thể ngồi cùng bàn ăn uống như xưa, nói cười vui vẻ. Mọi chuyện dường như đã thay đổi, nhưng cũng lại dường như chẳng có gì thay đổi.

Tiểu Ngộ muốn tiếp tục đến thao trường để luyện cưỡi ngựa bắn cung, đệ ấy nài nỉ ta đến xem.

Ta nhìn về phía Thái tử phi, nàng lại nhìn sang Thái tử, hai người nhìn nhau cười và gật đầu. Được sự cho phép của họ, ta vui mừng kéo tay Tiểu Ngộ chạy ngay đến thao trường.

Tiểu Ngộ thay vào bộ trang phục cưỡi ngựa, dường như đã trở thành một thiếu niên đầy phong độ.

Trước tiên, đệ ấy tập bắn cung dưới đất, cách mười bước, mười mũi tên thì chín mũi trúng hồng tâm, cách hai mươi bước thì chỉ có năm mũi trúng đích, còn một mũi thì trượt.

Xa hơn ba mươi bước thì khó mà đạt được hồng tâm.

Dù vậy, với một đứa trẻ như đệ ấy, thành tích này đã rất xuất sắc.

Ta mỉm cười, tiến tới xoa đầu đệ ấy, khen ngợi: “Giỏi lắm.”

Nhưng dường như Tiểu Ngộ không hài lòng với kết quả này, liền đổi sang cây cung khác, phi thân lên ngựa để luyện bắn cung khi cưỡi ngựa.

Ta cảm nhận được sự tức giận trong đệ ấy, thời điểm này không thích hợp để luyện tập, nhưng ta chưa kịp ngăn lại, đệ ấy đã thúc ngựa phi thẳng ra thao trường.

“Vút vút vút!” Ba mũi tên liên tiếp bắn ra nhưng đều trượt mục tiêu.

Không phục, Tiểu Ngộ lại thúc ngựa muốn bắn tiếp.

Nhưng con ngựa dường như cảm nhận được sự giận dữ của chủ nhân, liền hí vang và nhấc cao hai vó trước.

Ta lập tức nhận ra điều chẳng lành – ngựa đã hoảng loạn!

Ngựa tốt thường tính tình ngang ngạnh, khi nó nổi giận, hai vó trước nhấc lên cao, muốn hất người cưỡi xuống.

Tiểu Ngộ hốt hoảng kêu lên, cây cung tuột khỏi tay, đệ ấy vội kéo dây cương để không bị ngã.

Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, làm rối tình hình khiến con ngựa càng hoảng loạn hơn.

Con ngựa mất kiểm soát, lao thẳng ra khỏi thao trường.

Ta vội xắn tay áo, nắm lấy dây cương của một con ngựa gần đó, phi thân lên ngựa và đuổi theo.

“Giá! Giá!” Ta lớn tiếng quát, thúc ngựa đuổi theo con ngựa hoảng loạn phía trước.

Ta cưỡi ngựa phóng như bay, gió mạnh thổi tung tóc và áo ta, nhưng trong lòng ta dâng lên một niềm vui sướng kỳ lạ, như thể ta đã phá tan mọi ràng buộc, như thể ta quay lại thời thơ ấu ở Ngọc Môn quan. Ta cưỡi ngựa lao đi trong gió, giống như mũi tên rời cung, như chú chim tự do bay lượn, hít thở trong không khí một cách sảng khoái.

Dường như Trường An và hoàng thành đã bị ta bỏ lại phía sau, chẳng còn gì có thể trói buộc ta nữa. Ta gần như muốn hét lên vì sung sướng!

Ta nhanh chóng bắt kịp con ngựa hoảng loạn kia. Ta kiểm soát ngựa của mình, từ từ áp sát, và khi thời cơ đến, ta liền kéo Tiểu Ngộ vào lòng.

Tiểu Ngộ ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn ta: “Tỷ… tỷ… tỷ biết cưỡi ngựa sao?”

Ta mỉm cười đầy kiêu hãnh, không hề khiêm tốn đáp: “Ta cưỡi rất giỏi nữa là đằng khác!”

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Ngộ, trong lòng ta dâng lên một niềm kiêu hãnh mãnh liệt.

Ngắm nhìn đàn chim đang bay trên trời, ta rút cây cung khác từ trên yên ngựa, đưa dây cương cho Tiểu Ngộ.

“Kéo chặt dây cương!” Ta hét lớn, sợ tiếng gió sẽ làm át đi lời dặn của mình.

“Trên trời có mười ba con chim, đệ muốn bắn con nào? Đầu hay cánh?”

Ta kéo cung, nhìn Tiểu Ngộ há hốc miệng vì kinh ngạc, lòng càng thêm đắc ý.

Ta liếc nhìn Tiểu Ngộ đang ngỡ ngàng không nói nên lời, khóe miệng ta nhếch lên đầy tự mãn: “Ta sẽ bắn rơi… chiếc lông thứ ba trên cánh trái của con chim thứ ba từ bên trái.”

Giọng nói của ta đầy vẻ tự tin.

“Tiểu Ngộ! Nhìn cho rõ nhé!”

Nói xong, ta kéo căng dây cung, rồi buông tay.

“Vút!” Tiếng mũi tên rời cung vang lên, tiếp đó là tiếng chim kêu, một chiếc lông chim màu xanh đen từ trời cao rơi xuống.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Ngộ kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Từ hôm đó, Tiểu Ngộ không bao giờ ngủ trước canh ba. Tiếng tên bắn “vút vút” vang lên cả đêm từ sân viện nơi đệ ấy ở.

Cũng không thể trách đệ ấy được, ngay cả đại ca ta cũng từng nói rằng ta là một xạ thủ thiên bẩm.

Khi ta còn bằng tuổi Tiểu Ngộ, không ai trong quân doanh là đối thủ của ta về tài bắn cung. Dù trở về Trường An, ta đã buông cung, nhưng trong lòng ta, dây cung vẫn luôn căng.

Đại ca từng nói, muội có thể sống cùng bầy cừu, nhưng đừng bao giờ quên rằng mình là một con chim ưng. Cuộc sống xa hoa ở Trường An có thể làm chai sạn tay ta, nhưng không thể làm chai sạn trái tim ta. Bởi vì đại ca từng nói rằng, ta mãi mãi là cơn gió xuân mạnh mẽ nhất của Ngọc Môn quan.

Nhờ vào sự giám sát gián tiếp của ta, cùng với lòng tự tôn thúc đẩy, Tiểu Ngộ tiến bộ nhanh chóng về tài cưỡi ngựa bắn cung. Ngay cả Thái tử cũng hiếm hoi mà dành lời khen ngợi cho đệ ấy.

Trên bàn ăn, Thái tử tò mò hỏi Tiểu Ngộ điều gì đã khiến đệ ấy chăm chỉ như vậy. Tiểu Ngộ hiếm khi cười mà chỉ im lặng.

Ta nhìn Tiểu Ngộ bối rối, cười khẽ. Tiểu Ngộ đã hứa giữ bí mật cho ta, như ta đã từng hứa giữ bí mật cho đệ ấy.

“Tiểu Ngộ nói rằng đệ ấy muốn săn được con mồi lớn nhất trong cuộc đi săn mùa thu, để dâng tặng cho nương nương và ngài.” Ta cười, nói giúp đệ ấy.

Tiểu Ngộ mở to mắt nhìn ta, vì biết rõ khả năng của mình nên đệ ấy không cảm kích điều đó lắm. Ta chỉ cười hạnh phúc, nháy mắt với đệ ấy: Đừng lo, ta sẽ giúp đệ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner