Xuân Phong

Chương 7



7.

Chúng ta lùng sục khắp nơi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một con gấu đen ở rìa rừng. Tiểu Ngộ cùng đám tùy tùng vội vàng giương cung.

Ta còn chưa kịp thốt ra chữ “dừng lại”, thì mấy mũi tên “vút vút” đã rời dây cung, lao vào khoảng không.

Cung của Tiểu Ngộ và đám tùy tùng không đủ cứng, những mũi tên bắn ra chỉ có thể xuyên qua lớp lông da, nhưng không đủ sâu để gây tổn thương nghiêm trọng. Gấu đen bị chọc giận, gầm lên rồi lao thẳng về phía mọi người.

Đám tùy tùng lập tức thúc ngựa chạy tản ra. Gấu đen rống một tiếng, mấy con ngựa chưa từng ra trận hoảng sợ hí vang, giương vó lồng lên, khiến những kẻ cưỡi ngựa vụng về vội vã ngã nhào xuống đất.

Ta giương cung bắn liền ba mũi tên nhắm thẳng vào yết hầu của gấu đen. Nhưng gấu quá nhanh, tránh được điểm yếu, phóng lên không trung lao về phía ta với tiếng gầm rợn người.

Ta mau chóng xoay ngựa, khéo léo né tránh trong đường tơ kẽ tóc.

“Nhử nó đến hố bẫy!”

Ta hét lớn, đồng thời thúc ngựa chạy về phía hố bẫy. Những người còn lại vây hãm con gấu, buộc nó phải chạy theo hướng đã định.

Gấu đen phẫn nộ vung móng lớn đập xuống đất, lá khô cỏ dại tung bay khắp nơi, chim chóc hoảng loạn bay tứ tán. Ta quay đầu lại chỉ thấy nó há miệng toang hoác, giơ móng vuốt sắc nhọn, gầm gừ lao tới.

Không kịp giương cung, ta chỉ kịp giương nỏ, bắn thẳng vào mắt nó. Mũi tên cắm vào mắt khiến gấu đen càng điên cuồng hơn, gầm rú dữ dội, vung móng lớn nhằm thẳng ta mà vồ.

Không còn cách nào khác, ta đành phải bảo vệ đầu mình, để bị trúng đòn vào lưng. Cú vồ mạnh của gấu đen khiến vai ta đau nhức tưởng chừng gãy vụn, cả người ta bị đánh bật khỏi lưng ngựa, ngã lăn xuống đất.

Trong lúc lăn xuống, ta kịp thời rút trường thương từ lưng ngựa. Ta tay phải giương trường thương, tay trái cầm nỏ, đối diện với con gấu hung hãn, nó nhe nanh, lừ lừ tiến lại gần, trong khi hố bẫy chỉ cách ta không xa phía sau.

“Vút vút vút!” Tiểu Ngộ đã dốc hết sức lực, bắn ba mũi tên trúng vào lưng gấu đen, buộc nó chuyển mục tiêu, lao về phía Tiểu Ngộ.

Tiểu Ngộ thúc ngựa chạy về phía hố bẫy, dụ gấu đen vào bẫy. Nhưng gấu đen giận dữ, tốc độ chạy không thua kém ngựa.

Ngựa của Tiểu Ngộ bị gấu đập ngã, Tiểu Ngộ bị văng ra xa mấy trượng, cung tên trong tay rơi xuống gần đó. Đệ ấy nhăn mặt vì đau, từ từ đứng dậy.

Ta nhìn thấy con gấu đen đã chuẩn bị đứng thẳng lên, hố bẫy ngay phía sau nó! Chính là lúc này!

“Tiểu Ngộ! Đón lấy!”

Ta ném trường thương cho Tiểu Ngộ, vì chỉ khi gấu đen đứng thẳng, ta mới có thể thấy được điểm yếu nơi ngực của nó! Tiểu Ngộ không chút chần chừ, nhận lấy trường thương rồi dốc hết sức nhảy lên, hét lớn “Ya––a––!” đâm thẳng vào tim gấu đen.

Mũi thương cắm sâu vào thân thể gấu đen, nó gầm lên rồi ngã ngửa vào hố bẫy phía sau.

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, gấu đen rơi xuống hố.

Mọi người không tin nổi, nhưng ai nấy đều vui mừng đến mức gào lên, hoan hỉ tột độ! Tiểu Ngộ đứng trước miệng hố, cả người như vừa thoát khỏi gánh nặng lớn, đệ ấy thở hổn hển, khóe miệng vẫn còn vương chút máu khô, quay lại cười ngốc nghếch với ta.

Ta biết từ giây phút này, đệ ấy sẽ không bao giờ nghi ngờ bản thân chỉ vì những lời chê bai của người khác nữa. Tiểu Ngộ của ta giờ đây thật sự đã trở thành một thiếu niên anh dũng.

Còn ta, lòng mãn nguyện, phủi áo rời đi. Chẳng mấy chốc mọi người sẽ vây quanh lại.

Tất cả sẽ đều biết chuyện Hoàng tôn Lý Ngộ, mới mười ba tuổi, đã dũng cảm săn được gấu đen vào mùa thu. Sử quan nhất định sẽ ghi lại sự kiện này vào sử sách.

Trước khi điều đó xảy ra, ta trở về lều trại, băng bó vết thương một cách qua loa, thay bộ y phục sạch sẽ rồi đến gặp Thái tử phi.

Con gấu đen chắc chắn là con mồi lớn nhất trong cuộc săn này, bệ hạ vô cùng vui vẻ, khen ngợi Tiểu Ngộ: “Quả thật là tôn tử của trẫm!”

Buổi tối, mọi người nổi lửa, mở tiệc chiêu đãi quần thần, tổ chức yến mừng công cho Tiểu Ngộ. Khi Thái tử phi nghe chuyện, nàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn ta, không thể tin được.

Ta cười, chui vào lòng nàng, trong lòng ngọt ngào: “Nương nương, Tiểu Ngộ của chúng ta thật là giỏi, đúng không?”

Tối đó, bệ hạ hỏi Tiểu Ngộ định xử lý con gấu đen to lớn mà đệ ấy săn được như thế nào. Con gấu vẫn chưa ch/ết hẳn, nhát thương của Tiểu Ngộ chưa đủ mạnh để đoạt mạng nó.

Lúc này, gấu đen đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lớn, thương tích đầy mình, không ngừng rên rỉ. Ta chợt nhớ đến những lần đi săn trước đây, ta luôn đi cùng nhị ca.

Nhị ca không mấy thích thú với việc săn bắn, nên lần nào cũng trở về tay không. Bởi vì nhị ca thường nói vạn vật đều có linh hồn, phải giữ lòng từ bi.

Huynh ấy cũng là người duy nhất trong các huynh đệ không giữ chức vụ quan trọng trong quân đội.

Mặc dù kỹ năng của nhị ca là xuất sắc nhất, cưỡi ngựa và bắn cung là ta học từ huynh ấy, nhưng huynh ấy lại chọn con đường làm quân y một cách thầm lặng.

Ta từng hỏi tứ ca tại sao, tứ ca chỉ nói: “Y giả nhân tâm.”

Ta hơi chạnh lòng nhưng không nói gì. Thái tử phi bỗng nắm chặt tay ta.

Thái tử nhìn thấy, thắc mắc liếc qua, nhưng ta và Thái tử phi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tiểu Ngộ đứng trên đài, chắp tay bái lễ: “Bẩm Hoàng gia gia, tôn nhi muốn dâng con gấu săn được cho phụ vương và mẫu phi… và cả Tạ lương đệ.”

“Ồ?” Hoàng đế không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy Thái tử và Thái tử phi định xử lý con gấu này ra sao?”

Thái tử nhìn Thái tử phi, xin ý kiến nàng.

Thái tử phi mỉm cười, đứng lên nhẹ nhàng thi lễ: “Bẩm phụ hoàng, đêm qua nhi tức nằm mộng thấy một giấc mơ lạ. Trong mơ, một con gấu đen nói tiếng người, cầu xin tha mạng. Không ngờ hôm nay nhi tức lại săn được một con gấu đen. Quân tử gặp sinh không nỡ thấy ch/ết, nghe tiếng không nỡ ăn thịt. Lại nghĩ đến giấc mộng này, nhi tức cho rằng con gấu này có lẽ mạng chưa tận, vậy xin phụ hoàng hãy phóng sinh, cũng xem như làm việc thiện.”

Hoàng đế nghe xong, cười lớn ba lần: “Tốt! Tốt! Tốt! Gấu đen nhập mộng, đây là điềm lành! Vậy cứ theo lời Thái tử phi mà làm.”

Hoàng đế vui vẻ, quần thần cũng thoải mái, ai nấy đều ca ngợi bệ hạ thánh minh, muôn năm.

Từ cuộc săn trở về Trường An, vừa đúng ngày sinh thần của ta. Ngay trong ngày ấy, ta nhận được thư nhà từ Ngọc Môn quan. Ta cầm bức thư, cười rạng rỡ, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh các huynh chen chúc nhau nói chuyện rôm rả.

Thái tử phi thấy ta cười vui như vậy, liền tò mò hỏi: “Tiểu Phong nhi, chuyện gì mà vui thế?”

“Là thư của các ca ca gửi, đại ca nói muội đã làm cô mẫu rồi, đại tẩu sinh được một bé trai.”

Ta hớn hở mở thư ra, vui vẻ khoe: “Dòng đầu tiên viết rằng ‘Triển tín giai, chúc muội thêm niềm vui khi có cháu trai’. Rõ ràng chính huynh ấy mới là người làm cha, nhưng câu đầu tiên lại là chúc mừng ta, cứ sợ ta không gửi lễ mừng.”

“Nhưng nếu ta nhớ không lầm, ngoài nhị ca và ngũ ca, các huynh khác của muội đều đã thành thân rồi. Sao muội biết chắc là đại ca có con?” Thái tử phi thắc mắc hỏi.

“Nương nương không biết đó thôi, tuy các huynh của ta nhiều, nhưng phải ba tháng họ mới gửi cho ta được một lá thư. Mỗi người đều có bao nhiêu điều muốn nói. Câu nào câu nấy, có thể viết suốt mấy canh giờ. Lần đầu tiên ta nhận thư của các ca ca, lá thư dày như một cuốn sách vậy. Vậy nên sau này họ mới xếp thứ tự, mỗi người chỉ viết một câu, chọn những điều quan trọng mà nói.”

Ta ít nói, nhưng các ca ca của ta đều lắm lời.

Họ nói vì ta đang ở Đông cung nên không thể thường xuyên gửi thư, sợ gây thị phi, làm phiền ta.

“Tiểu Phong nhi, hôm nay là sinh thần của muội, muội có điều ước gì không?” Thái tử phi nhìn ta, dịu dàng hỏi.

“Ta mong mọi người đều khỏe mạnh, trường thọ!”

Thái tử phi lắc đầu: “Ý ta là điều ước của riêng muội.”

“Về Ngọc Môn quan!” Ta không nghĩ ngợi mà đáp ngay.

Thái tử phi sững lại một chút, sau đó cười dịu dàng, xoa đầu ta rồi gật đầu nói: “Điều ước của Tiểu Phong nhi nhất định sẽ thành hiện thực.”

Ta không hiểu ý Thái tử phi, chỉ âm thầm nghĩ, liệu có thực sự thành hiện thực không?

Lúc này Thái tử bước vào, thấy ta liền nói: “Đúng lúc lắm, Tiểu Phong, hôm nay là sinh thần của muội, đây là quà ta chuẩn bị cho muội.” Nói rồi, người trao cho ta một chiếc hộp.

Ta mở hộp ra, bên trong là một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên).

Nếu ta nhớ không lầm, năm ngoái sinh thần của Tiểu Ngộ, Thái tử cũng tặng đệ ấy bộ này.

Dù vậy, ta vẫn rất vui, cười hớn hở: “Thật tốt quá! Ta sẽ viết thư đáp lại các ca ca!”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner