Xuân Phong

Chương 11



11.

Chẳng mấy ngày sau, triều đình đã có sự biến chuyển rõ rệt. Các đại thần lần lượt dâng tấu xin xuất chinh, mạnh mẽ lên án quân địch, quyết chí xin đi đánh trận, khiến lòng người sục sôi, khí thế hào hùng lan tỏa khắp nơi.

Tuy vậy, Thái tử phi vẫn không tỏ vẻ vui mừng, nàng chỉ mỗi ngày tập thương trong sân, miệt mài suốt ba canh giờ. Phu thê vốn đồng tâm, Thái tử thường đứng ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ oai phong của Thái tử phi khi nàng luyện thương, trong ánh mắt chứa đầy u buồn, như muốn rơi lệ.

Vài ngày sau, Hoàng thượng cuối cùng đã hạ chỉ bắc phạt, đồng thời ra lệnh Thái tử thân chinh. Chẳng ngoài dự đoán, Thái tử phi cũng xin xuất chinh đi theo, lời lẽ đanh thép không ai có thể ngăn cản.

Ta nhìn nàng khoác lên mình bộ giáp, cưỡi ngựa oai vệ, nụ cười tươi sáng và rạng rỡ trên môi. Ta chưa từng thấy Thái tử phi cười như vậy, trước kia nàng luôn cười nhẹ nhàng, đôi mày đôi mắt cong cong, dịu dàng và bao dung.

Nhưng chưa bao giờ nàng cười rạng rỡ, sảng khoái như thế này. Một Thái tử phi như vậy thật sự rất đẹp.

“Nương nương.” Ta bước tới, nắm lấy tay nàng.

Nàng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nắm lại tay ta, cười nói: “Tiểu Phong nhi, đừng lo. Ta sẽ thắng trận trở về, phong quang rạng rỡ đưa muội rời khỏi Đông cung.”

“Nương nương, ta muốn đi cùng người.” Dù không thể ra trận, chỉ cần được che chắn cho nương nương khỏi đao kiếm cũng tốt.

Nàng dịu dàng đưa tay lau nước mắt trên mặt ta: “Ngốc, Tiểu Phong, lớn thế này rồi vẫn còn hay khóc. Nếu muội cũng đi, ai sẽ giúp ta chăm sóc Tiểu Ngộ và Vọng nhi đây?”

Ta lại khóc dữ dội hơn: “Nương nương…”

“Đừng lo, ta hứa với muội, nhất định sẽ sống sót trở về. Muội phải tin ta.” Nàng nhìn về phía xa xăm, ánh mắt sâu thẳm như đang nhớ lại những ký ức xưa, “Nương nương ta đây, từng vô số lần sống sót qua màn mưa đao gió kiếm.”

Ta đứng dưới ngựa, nhìn Thái tử phi và Thái tử, hai người nắm tay nhau, ta cầu nguyện cũng như gửi gắm: “Điện hạ, nương nương, Ngọc Môn đường xa, cùng đi cùng về.”

Ta vốn không can đảm và kiên cường như nương nương, cả đời này cũng không thể ra trận gi/ết giặc.

Dù ta có tài bắn cung, nhưng chưa từng ai bỏ mạng dưới mũi tên của ta. Nếu Chu Nhiên thực sự từng nhặt cho ta con nhạn có vết thương, hắn sẽ biết mũi tên bắn con nhạn ấy không có đầu tên.

Ta thích cưỡi ngựa bắn cung vì ngoài cưỡi ngựa bắn cung ra, ta chẳng giỏi gì cả. Cho dù họ có gọi ta là thần xạ thủ, nhưng mỗi lần đi săn ta đều trở về tay không. Tay cầm vũ khí sắc bén, nhưng lòng lại mềm mỏng, thấy sinh mệnh, không nỡ chứng kiến cái ch/ết.

Ta sinh ra và lớn lên trong thời thái bình, là tiểu nữ trong nhà, phụ mẫu yêu chiều, huynh trưởng cưng nựng.

Chưa từng bước chân vào chiến trường, chưa từng chứng kiến chiến tranh. Ta chỉ biết bắn vào hồng tâm trên sân tập, bắn vào chiếc đùi chim bồ câu có kẹo mứt.

Vừa yếu đuối, lại vô dụng. Vậy nên ta chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng nương nương trên lưng ngựa dần khuất xa, mà không thể làm gì được.

“Tiểu Phong, giữ vững Đông cung, đợi bọn ta trở về.” Thái tử nhìn ta dặn dò.

Ta vẫn còn dấu vết nước mắt, gật đầu. Tiểu Ngộ đứng bên cạnh, khẽ nắm lấy tay ta. Ta nhìn bóng lưng họ rời đi, chợt nhớ lại ngày ta vừa gả vào Đông cung, cũng nhìn họ rời đi cùng nhau như thế.

Khi đó, ta mặc áo cưới, tay cầm quạt hỷ ngồi trên kiệu hoa, ngũ ca tiễn ta vào cung. Ta ngồi trong tân phòng, trong lòng vừa hồi hộp vừa e thẹn của một tân nương, chờ phu quân của ta tới nâng quạt hỷ, cùng ta uống rượu hợp cẩn.

Ta lo lắng và bất an. Phu quân của ta là Thái tử, là người tôn quý nhất thiên hạ, mà Thái tử đã có Thái tử phi, và tình cảm phu thê của họ rất sâu đậm.

Liệu ngài có thích ta không? Hay chỉ thích ta trong chốc lát? Nếu ngài không thích ta, hoặc chưa từng thích ta, thì ta sẽ sống thế nào trong cung?

Liệu ta có giống như lời của thi nhân, nghiêng mình tựa vào lò hương mà ngồi đợi đến sáng, rồi như đóa hoa xuân lặng lẽ già đi, trở thành một vật trang trí trong cung sâu tựa biển này không?

Nghĩ lại tâm trạng lo lắng khi ấy, ta mỉm cười nhẹ nhõm. Cũng may mắn thay, may là Điện hạ và nương nương thật sự tình thâm ý trọng, cũng may nương nương quả thật là người hiền hậu, và may mắn nhất, họ thực sự coi ta như người trong nhà.

Hiện tại thế này cũng đã tốt lắm rồi, tốt hơn nhiều so với những gì ta từng tưởng tượng. Bởi vì… ta đã gặp được Thái tử và nương nương tốt nhất trên đời.

Tiểu Ngộ thấy ta bỗng cười liền ngạc nhiên hỏi: “Tỷ cười gì vậy?” Ta đáp rằng ta nhớ đến ngày ta vào Đông cung, cũng nhìn Thái tử và Thái tử phi rời đi như vậy, và lúc đó bên cạnh ta cũng có đệ.

“Tiểu Phong, đừng lo. Đệ sẽ luôn ở bên cạnh tỷ.” Tiểu Ngộ nhìn ta, nụ cười thoáng nhẹ nhàng nói.

Ta lúc này mới nghiêm túc nhìn đệ ấy. Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Ngộ giờ đã cao hơn ta một cái đầu. Dáng vẻ thanh tú, gầy gò, nhưng ngũ quan rõ ràng, cử chỉ cao quý, đôi lông mày chứa đựng sự dịu dàng, giống hệt mẫu thân của đệ ấy.

Nhớ lại lần đầu gặp Tiểu Ngộ, đệ ấy vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, giờ nghĩ lại, mọi thứ dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Ta chợt nhận ra, ta đã ở Đông cung hơn năm năm, Tiểu Ngộ cũng đã trở thành một thiếu niên khôi ngô.

Ta bế Vọng nhi từ tay nhũ mẫu, mỉm cười nhìn Tiểu Ngộ, cảm thấy như đang nhìn con trai mình trưởng thành: “Tiểu Ngộ đã lớn rồi, có thể cưới vợ được rồi.”

Nói xong ta hướng về Đông cung mà bước đi.

Tiểu Ngộ đuổi theo, vẫn quấn quýt bên cạnh ta như ngày bé, “Đệ không muốn cưới vợ đâu.”

“Khi ta bằng tuổi đệ, ta đã gả vào Đông cung rồi.”

“Nhưng đệ không muốn cưới vợ. Quốc gia còn chưa định, làm sao có thể lo chuyện gia đình?”

Chúng ta đi song song trên con đường nhỏ về Đông cung, bóng hai người kéo dài dưới ánh mặt trời.

“Hơn nữa, có Tiểu Phong là đủ rồi…” Cơn gió mát thổi qua, cuốn theo lời thì thầm của Tiểu Ngộ.

Ta như nghe rõ, lại như không nghe rõ.

Là Hoàng trưởng tôn, khi Thái tử không ở triều, Tiểu Ngộ hiện giờ đã có thể vào triều nghe chính sự.

Ta vẫn luôn theo dõi sát sao tin tức từ chiến trường Tây Bắc, mỗi ngày đều mong ngóng thư từ Thái tử phi.
Ngoài cầu nguyện, phần lớn thời gian ta chẳng thể làm gì khác.

Rồi một ngày, Tiểu Ngộ trở về rất muộn. Ta đã dỗ Vọng nhi ngủ rồi, nhưng Tiểu Ngộ vẫn chưa về. Ta ra cổng cung chờ, đợi rất lâu mới thấy Tiểu Ngộ từ xa đi đến.

Đệ ấy cúi đầu ủ rũ, ta bước tới, nhẹ nhàng hỏi có chuyện gì.

Tiểu Ngộ như ngày còn bé, nhào vào lòng ta, giọng buồn rầu: “Hoàng gia gia có ý định ban hôn cho ta.”

“Sao lại có thể như thế được!” Ta kinh ngạc thốt lên.

Đôi mắt Tiểu Ngộ sáng lên: “Tỷ cũng thấy không được?”

“Tất nhiên là không được rồi.” Ta khẳng định, “Hôn sự của đệ là đại sự của Đông cung, Thái tử và nương nương còn chưa về kinh, Hoàng thượng sao có thể tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến của họ?”

Ánh sáng trong mắt Tiểu Ngộ vụt tắt, đệ thở dài, bước qua ta trở về phòng. Ta nhìn bóng lưng đệ ấy, lòng dâng lên cảm giác buồn man mác. Tiểu Ngộ của ta, sao lại lớn nhanh như vậy? Nếu mọi thứ vẫn như trước đây, thì tốt biết bao.

Đêm đó, trong viện của Tiểu Ngộ lại vang lên tiếng “vút vút” của cung tên, không ngừng suốt cả đêm. Lúc ấy ta mới nhận ra Tiểu Ngộ đã thực sự trưởng thành, bây giờ đã có thể kéo cây cung mà ta chẳng thể nâng nổi.

Còn ta, đứng tựa cửa trong sân viện của mình, nhìn đôi tay, nhớ đến lời Thái tử phi đã từng nói: “Sống trong cảnh ca vũ thái bình quá lâu, cốt cách cũng mềm yếu dần.”

Ta buồn bã nhận ra, có lẽ cốt cách của ta thật sự đã mềm yếu rồi.

Cuộc chiến với Hung Nô kéo dài hơn dự kiến, may mắn thay Thái tử phi đã quen trận mạc, điều binh như thần, biên quan liên tiếp báo tin thắng trận.

Nhưng Hoàng thượng tuổi cao, vì quá vui mừng mà ngất xỉu. May nhờ ngự y kịp thời cứu chữa, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng. Đêm đó, Tiểu Ngộ cho người về Đông cung báo với ta rằng đệ sẽ ở lại trong cung hầu bệnh, không cần chờ đệ ấy về. Đúng là như vậy, thân phận là Hoàng trưởng tôn, đệ ấy nên ở lại để phụng dưỡng Hoàng thượng.

Sức khỏe của Hoàng thượng ngày càng tốt lên, việc đầu tiên ngài quan tâm sau khi hồi phục chính là hôn sự của Tiểu Ngộ. Tiểu Ngộ nói, Hoàng thượng đã gửi mật hàm đến biên quan cho Thái tử và nương nương, chỉ cần họ đồng ý, hôn sự có thể được tiến hành.

Thái tử và nương nương không tự quyết định, mà gửi thư hỏi ý Tiểu Ngộ, cũng dặn dò ta để ý các tiểu thư khuê các trong kinh thành.

Khi ta cầm bức thư đến tìm Tiểu Ngộ, khéo léo dò hỏi xem đệ ấy có ưng ý tiểu thư nào không, nét vui mừng trên mặt đệ bỗng biến thành sự khó chịu. Đệ ấy giật lấy bức thư trong tay ta, đẩy ta ra ngoài cửa.

Ta đứng ngoài, nhìn cánh cửa đóng chặt. Ta hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngộ nổi giận với ta. Lúc ấy, ta thật sự không biết phải làm sao.

Sau đó không biết Tiểu Ngộ đã viết gì trong thư hồi đáp Thái tử và Thái tử phi, nhưng suốt mấy tháng liền, không còn nghe Hoàng thượng nhắc tới hôn sự của đệ ấy nữa.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner