Xuân Phong

Chương 13



13.

Ta ôm lấy Tiểu Ngộ, nhẹ nhàng vỗ về lưng đệ ấy, giống như khi còn nhỏ ta vẫn thường an ủi đệ ấy như vậy.

Bỗng nhiên, một chuyện chợt hiện lên trong tâm trí ta.

“Đệ có người trong lòng từ khi nào? Vì sao ta chưa từng nghe nói đến?”

Tiểu Ngộ đột nhiên đỏ mặt, nhưng lại giả vờ ngang nhiên, đáp trả mạnh miệng: “Tỷ giờ cả ngày đều xoay quanh Vọng Nhi, đâu còn để ý đến ta nữa?”

“Ta thực ghen tị với thằng bé đó, nó có thể vô tư quấn quýt bên tỷ.”

Ta bật cười: “Đệ lớn rồi mà còn tranh sủng với Vọng Nhi sao?”

“Tiểu Phong, nếu một ngày nào đó, ta trở thành kẻ vô liêm sỉ, đại nghịch bất đạo, liệu tỷ vẫn ở bên cạnh ta như bây giờ chứ?”

“Tiểu Ngộ của ta sẽ không như vậy,” ta kiên định đáp, “Tiểu Ngộ của chúng ta, như băng trong suốt dưới trăng thu, thanh khiết vô ngần, là người chính trực và quang minh.”

“Ta không phải!” Tiểu Ngộ đột ngột bật khóc, lớn tiếng: “Ta có những ý nghĩ hèn hạ nhất, những ước vọng không nên có! Tiểu Phong, tỷ không hiểu, tỷ không biết ta ghê tởm đến nhường nào, ta thấp hèn đến mức nào đâu!”

Tiểu Ngộ khóc rất đau đớn, như thể đệ ấy thật sự đã làm điều gì tày trời mà khiến cả thiên hạ phỉ nhổ, nhìn đệ ấy như vậy, tim ta cũng đau nhói.

“Tiểu Ngộ… Tiểu Ngộ…” Nhìn thấy đệ ấy thương tâm như vậy, ta không biết phải làm sao.

Từ hôm ấy, Tiểu Ngộ như vô tình hay cố ý tránh mặt ta.

Đối với hôn sự cùng tiểu thư nhà họ Vương, đệ ấy cũng không còn phản kháng nữa, thậm chí khi Vương tiểu thư vào cung ra mắt Hoàng hậu, đôi khi đệ ấy cũng ghé qua cung Hoàng hậu một lát.

Chỉ là, ta cảm thấy Tiểu Ngộ ngày càng trở nên u sầu hơn.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt cuộc chiến với Đột Quyết đã kéo dài hai năm.

Tháng trước, từ biên cương truyền về tin thắng trận, nói rằng Thái tử và Thái tử phi đã dẫn quân thu hồi được Mạc Bắc.

Cả nước hân hoan chờ mong ngày Thái tử và Thái tử phi khải hoàn trở về.

Năm Vĩnh Ninh thứ bảy, mùa thu.

Đột Quyết bại trận, rút lui ra khỏi dãy núi Kỳ Liên, quân ta toàn thắng trở về.

Duy chỉ có điều tiếc nuối duy nhất là Thái tử, trong trận chiến cuối cùng, vì cứu Thái tử phi mà bị đại tướng Đột Quyết Khất Đạt đánh trọng thương, không qua khỏi mà băng hà.

Bệ hạ vô cùng đau xót, ngừng triều mười ngày, bệnh tình trầm trọng thêm, không dậy nổi.

Trên giường bệnh, theo tổ chế, người hạ chiếu lập Hoàng trưởng tôn Lý Ngộ làm Hoàng thái tôn, ban sách bảo, lệnh nhiếp chính.

Thái tử qua đời, Thái tử phi như mất nửa linh hồn, suốt ngày ngồi lặng trong cung, thần trí rối loạn.

Trận chiến này dù đã thắng, nhưng không ai cảm thấy vui mừng.

Ta nhớ đến lời nhị ca từng nói, trong chiến tranh, không ai thực sự giành được chiến thắng. Nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt, như một giấc mộng dài.

Ta chỉ mong khi tỉnh mộng, Thái tử sẽ bình an vô sự, nương nương sẽ không còn thất thần, Tiểu Ngộ sẽ không còn mang vẻ mặt u sầu, và ta cũng sẽ không còn cảm thấy đau đớn.

Mọi thứ sẽ trở lại như trước đây. Nhưng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn nương nương ngày càng trầm lặng hơn. Hoa tươi, rượu ngon, y phục lộng lẫy, trang sức, mỹ thực, Vọng Nhi và Tiểu Ngộ, chẳng điều gì có thể khiến nương nương hồi phục.

Nàng dường như đã quên mất cách cười, chỉ lặng lẽ rơi lệ trước tất cả những gì ta làm.

Thái tử phi bệnh nặng, bệnh đến mức ta không dám nhắc đến Thái tử, không dám hỏi về chi tiết cái ch/ết của Thái tử. Ta chỉ có thể giấu nương nương mà khóc thầm, chỉ dám âm thầm hy vọng nàng có thể dần dần thoát khỏi nỗi đau mất đi Thái tử.

Thái tử phi lúc tỉnh lúc mê, có lúc chợt bừng tỉnh hỏi ta: “Thái tử khi nào trở về?” hoặc đôi khi trong bữa ăn vô tình nói ra: “Chờ Thái tử về cùng ăn.”

Nàng luôn nghĩ rằng Thái tử vẫn còn, nàng không nhớ rằng mình đã từng ra trận, đã từng gi/ết địch.
Nàng thường nghĩ rằng thời gian này là lúc ta mới vào Đông cung, khi nàng vừa mất con gái.

Ta nhớ đến nụ cười rực rỡ của nàng trước khi xuất chinh, mà không cầm được nước mắt.

Cùng năm đó, vào ngày hai mươi sáu tháng đông, Hoàng đế băng hà, Hoàng thái tôn Lý Ngộ kế vị, tôn tổ mẫu Vương Hoàng hậu làm Thái Hoàng Thái hậu, tôn sinh mẫu Uất Trì thị làm Hoàng Thái hậu, phong hoàng đệ Lý Vọng làm Cung Thân vương.

Khi ấy, ta hai mươi hai tuổi, trở thành vị Thái phi trẻ nhất trong sử sách.

Ta sống một mình trong Thừa Khánh cung, nhưng phần lớn thời gian lại ở trong Cam Lộ cung của nương nương.

Bên cạnh nương nương không thiếu người hầu hạ, nhưng để người khác chăm lo cho người, ta không an lòng.

Dù ta ngày đêm chăm sóc nương nương chu đáo, nhưng cơ thể nương nương vẫn suy yếu dần, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Hôm ấy, ta sắc thuốc mang đến cho nương nương, vô tình nghe thấy nương nương đang trò chuyện cùng Tiểu Ngộ.

Nương nương nói: “Tiểu Ngộ, cơ thể mẫu hậu ngày một suy yếu, e rằng không còn sống được bao lâu. Ta có đôi lời muốn căn dặn ngươi. Vọng Nhi có tước vị Cung Vương, lại là đệ đệ duy nhất của ngươi, tương lai của nó, mẫu hậu không lo lắng. Điều duy nhất khiến mẫu hậu không yên lòng chính là Tiểu Phong. Năm ấy, khi nàng còn xuân xanh đã bị tiên đế bẻ gãy đôi cánh, bị bắt làm con tin trong Đông cung, phí hoài cả tuổi trẻ. Nàng chưa từng một ngày thực sự là Lương đệ của Thái tử, trong mắt ta và phụ vương ngươi, nàng như con gái nuôi của chúng ta.”

“Mẫu hậu hy vọng, sau khi ta mất, ngươi sẽ để nàng xuất cung. Bên ngoài cung trời đất bao la, nàng sẽ sống thoải mái và vui vẻ hơn.”

Tiểu Ngộ ngồi trước giường lặng lẽ nghe, đến đây, đệ ấy bỗng nhiên vén áo, quỳ xuống.

Đệ ấy quỳ thẳng lưng, mạnh mẽ nói: “Con không đồng ý!”

Một Tiểu Ngộ luôn hiếu thuận, lần này lại trái lời mẫu thân đang bệnh nặng.

Thái tử phi ho dữ dội, cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Ngộ! Tiểu Phong nhìn ngươi lớn lên từ thuở bé! Nàng đối đãi với ngươi thế nào, không cần ta phải nói nhiều, ngươi tự biết rõ. Ta không nói, không có nghĩa là ta không biết. Cưỡi ngựa bắn cung, chẳng phải nàng là người từng cầm tay dạy ngươi từng chút một sao? Năm ngươi mười ba tuổi săn được gấu, được tiên đế khen ngợi, cũng là nhờ Tiểu Phong âm thầm giúp đỡ! Từ nhỏ đến lớn, bao lần ngươi gây họa, chịu phạt, chẳng phải Tiểu Phong đã thay ngươi xin tội, dọn dẹp tàn cục sao?”

“Tiểu Phong đối đãi với ngươi chẳng khác gì ta, mẫu thân của ngươi! Nay ngươi làm Hoàng đế, lại muốn học theo tiên đế, giữ nàng trong cung chỉ để làm công cụ kiềm chế huynh đệ nhà họ Tạ sao?”

“Thưa mẫu hậu! Đúng như lời người nói, Tiểu Phong đối với con vừa là sư, vừa là bạn, lại cũng là tri kỷ. Con và nàng kết giao từ thuở ấu thơ, thân như hình với bóng, làm sao con có thể coi nàng là công cụ để kiềm chế huynh đệ họ Tạ chứ? Con không để Tiểu Phong xuất cung, bởi vì nàng đối với con quá quan trọng. Tiểu Phong, nàng là một nửa sinh mệnh của con! Không có nàng, thật sự con không biết phải làm thế nào để sống trong cung điện lạnh lẽo này, để làm tốt vai trò Hoàng đế!” Trong lời của Tiểu Ngộ chất chứa nỗi cô đơn và bi thương khó giấu, khiến người nghe cũng không khỏi xót xa.

Ta bưng bát thuốc đứng ngoài điện đã lâu, đến khi thuốc nguội lạnh mà vẫn không dám bước vào.

Một lúc sau, Tiểu Ngộ từ trong điện bước ra, đệ ấy không nhìn ta, lặng lẽ lướt qua ta mà đi. Gương mặt đệ ấy lạnh lùng, khiến ta cảm thấy như thể người vừa xúc động nói rằng ta là nửa sinh mệnh của mình, không phải là đệ ấy.

Năm sau, vào tháng Ba, tân đế không chịu nổi sự khuyên can của các đại thần, tuân theo ý chỉ của Thái hoàng thái hậu lập tiểu thư nhà họ Vương làm Hoàng hậu, nghênh nàng vào cung, chủ trì trung cung.

Đại lễ phong hậu kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc.

Ở Thừa Khánh cung, ta chuẩn bị bảo người khóa cửa cung rồi đi ngủ. Tiểu Ngộ lại say khướt, đến đập cửa cung đòi vào.

Tân đế say mèm, ôm chặt lấy ta, không chịu buông. Ta lúng túng bảo cung nhân đi nấu canh giải rượu, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ Tiểu Ngộ quay về Thái Cực điện nghỉ ngơi.

Tiểu Ngộ ôm lấy ta, gục đầu trong lòng ta, vừa lắc lư vừa nói: “Ta không muốn về! Ta chỉ muốn… chỉ muốn ở đây thôi!”

Ta đẩy Tiểu Ngộ ra, cố tìm trong mắt đệ ấy một chút tỉnh táo, nhưng đệ ấy thực sự đã say quá rồi. Khóe mắt đỏ ngầu, trong mắt chỉ là lớp sương mờ mịt.

“Tiểu Ngộ, đệ say rồi! Hôm nay là ngày đại hôn của đệ, đệ nên ở bên Hoàng hậu.” Ta ôn tồn khuyên bảo.

“Ta không muốn!” Tiểu Ngộ như một đứa trẻ hờn dỗi, nói lí nhí: “Ta là… Hoàng đế! Ta… muốn ở đâu thì ở đó!” đệ ấy khoác lên vẻ uy nghiêm của Hoàng đế, vung tay áo, loạng choạng suýt không đứng vững.

Ta vội đỡ lấy đệ ấy, nhận bát canh giải rượu từ cung nhân, đút cho đệ ấy uống. Sau đó, ta đỡ Tiểu Ngộ nằm xuống giường, định chờ đệ ấy tỉnh rượu rồi sẽ khuyên đệ ấy quay về bên Hoàng hậu.

Tiểu Ngộ ngủ khoảng một canh giờ, tỉnh lại với ánh mắt đầy ngạc nhiên, chẳng kém gì khi ta vừa thấy đệ ấy lúc say.

Đệ ấy đỏ bừng cả tai, ngập ngừng mãi mới nói được một câu: “Trẫm uống say, thất thố rồi. Mong Thái phi lượng thứ.”

Ta mỉm cười, nhìn đệ ấy như nhìn thấy dáng vẻ mỗi lần phạm lỗi của đệ ấy khi còn nhỏ.

Ta nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi thì hãy về Thái Cực điện nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Ngộ như cơn gió vội vã chạy ra khỏi cửa, nhìn dáng vẻ bối rối của đệ ấy, ta không nhịn được cười thành tiếng. Thế nhưng, ngày hôm sau, ta lại nghe tin Hoàng đế không quay về Thái Cực điện, mà thức suốt đêm trong ngự thư phòng để xử lý chính sự.

Hơn ba vị đại thần đã ngoài sáu mươi bị Tiểu Ngộ gọi dậy giữa đêm, cùng thức cả đêm để bàn bạc những việc sau khi thu hồi Mạc Bắc.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, bọn họ mới được cho về.

Thật đáng thương cho những thân già ấy, vừa ngáp vừa phải suy nghĩ xem làm thế nào để ngáp mà không thất lễ trước mặt Hoàng đế.

Chuyện này sau đó được sử quan ghi lại trong sử sách, nói là để khen ngợi Tiểu Ngộ là một vị vua cần mẫn, hết lòng vì dân.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner