Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Chương 4



Nói ông già

không hỏi thăm mấy đến chuyện của con trai, chi bằng nói kẻ làm con là

anh vốn dĩ không để ông vào mắt. Đồng thời Đồ Nhiễm cũng phát hiện ra

một hiện tượng thú vị, đối với cậu con trai riêng của chồng, bà Tôn Huệ

Quốc hết sức khách sáo và chu đáo, so với thái độ với Lục Trình Trình

thì một trời một vực.

Trình Trình ái oán nói tiếp:

– Anh hai và bố em như thế, chẳng phải là vì Tôn…

Còn chưa dứt lời, đã thấy Đồ Nhiễm khẽ lắc đầu với mình, cô bé hiểu ý, nuốt vội tên người kia vào trong bụng, hai người hơi đứng thẳng người dậy,

bà Tôn Huệ Quốc và ông Lục đã đi tới cạnh họ.

Bà Tôn Huệ Quốc nắm tay Đồ Nhiễm ra vẻ nhiệt tình:

– Tiểu Đồ à, sau này thằng cả ra nước ngoài, con phải năng về nhà chơi

nhé. Bố con suốt ngày mong có cháu bế, đến giờ này cậu cả mới chịu kết

hôn, cháu thì đã nằm trong bụng, khỏi phải nói ông ấy vui tới mức nào,

tối nay uống kha khá rượu rồi đấy… Bây giờ con đã mang thai, phải chú ý

bồi bổ, muốn ăn gì thì gọi điện cho dì, dì bảo giúp việc làm rồi mang

tới cho con. Cô giúp việc nhà ta không biết chăm sóc ai, cũng không có

kinh nghiệm trông trẻ con, chẳng được tích sự gì, chỉ có nấu nướng là ra trò thôi, món Tứ Xuyên, món Chiết Giang, món Quảng Đông, món nào cũng

thành thạo hết. Tiền dì tiêu cho cô ta cũng đủ để mời đầu bếp khách sạn

năm sao đấy. Dì bảo cô ấy, cô phải thường xuyên học thêm mấy món mới,

bày biện kiểu cách vào, nếu không thì thật có lỗi với mấy đồng tiền công mà chúng ta trả cho cô. – Nói xong, bà ta toét miệng, cười một mình.

Mấy người khách đi cùng cũng lên tiếng hùa theo, trong đó một người cất giọng trêu chọc:

– Tổng giám đốc Tôn, cuộc sống người giúp việc nhà bà tốt quá, cái gì

cũng không phải làm, chỉ phải nấu cơm, xem ra tôi cũng phải đổi nghề

thôi, nhà bà còn cần giúp việc nữa không? Tôi làm món Hồ Nam cũng thành

thạo lắm nhé.

Vừa nói dứt lời, một tràng cười đã vang lên, bà Tôn Huệ Quốc lại càng không khép được miệng lại:

-Ây dà, ngài là lãnh đạo cơ mà, cán bộ quốc gia sao có thể đi so với mấy người đó được.

Đồ Nhiễm thầm thở dài, người này xem ra cũng phải năm mươi rồi mặt còn dày hơn mặt mình nữa, nịnh bà họ Tôn kia vui vẻ ra mặt. Lại nghĩ, mỗi câu

của bà Tôn Huệ Quốc này đều có ẩn ý, mồm mép lợi hại như vậy, đối nhân

xử thế chắc cũng đáo để ra trò, với tính cách của Lục Trình Trình, ở cái nhà này đâu thể nào dễ chịu được.

Cô liếc sang, quả nhiên Lục

Trình Trình đang đứng im một bên, không nói năng gì, vẻ mặt không thoải

mái. Đồ Nhiễm cũng đã thấm mệt từ lâu, lúc này đang gắng gượng chuyện

trò, chắc cô bé thấy sắc mặt cô không tốt, bèn đỡ cánh tay cô, sau đó

lại nghe thấy cô bé nói nhỏ:

– Anh hai, chị dâu mệt cả ngày rồi, anh chị mau về sớm đi.

Người phía sau ừ một tiếng rồ nói với ông Lục:

– Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là mọi người về trước, hôm nay đến đây thôi.

Nghe tiếng anh vang lên ngay bên tai, Đồ Nhiễm như lại trở về khoảnh khắc

ngắn ngủi ở buổi lễ trước đó. Cô thầm đoán xem anh đến từ lúc nào, tim

đập thình thịch như bị tụt huyết áp, cô muốn âm thầm hít vào một hơi,

lòng nghĩ hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.

Nhận được lệnh tiễn khách, ông Lục cũng chẳng tính toán với con trai mà còn bật cười ha hả:

– Mấy kẻ ra rìa chúng ta giải tán thôi, đừng làm mất thời gian của đôi vợ chồng son.

Mọi người cùng cười. Trình Trình đi ra ngoài cùng bố, bước được mấy bước lại ngoái nhìn anh trai và chị dâu.

Đồ Nhiễm hiểu ý, vội gọi cô bé lại:

– Hai hôm nữa mình cùng ra ngoài đi dạo, chị sẽ gọi điện cho em.

Lúc này cô bé mới mỉm cười vẫy tay với cô.

Đợi mọi người đi hết, Lục Trình Vũ lên tiếng:

– Xem ra em cũng hợp với bọn họ đấy nhỉ.

Đồ Nhiễm ngước lên nhìn anh, đợi anh nói tiếp, anh nói:

– Hai cái xưởng của họ, ông già có 51% cổ phần, còn lại đều nằm trong tay Tôn Huệ Quốc, mảng tiêu thụ đều do bà ta quản lý. – Anh cười cười. –

Muốn moi tiền của ông già không dễ đâu, phải chuẩn bị tâm lý đấy.

Đồ Nhiễm cũng cười:

– Không thành vấn đề, em đang có thứ quan trọng nhất đối với ông ấy, không sợ ông ấy không cho.

Lục Trình Vũ không đáp, lẳng lặng nhìn cô.

Đồ Nhiễm khoác tay anh, cười:

– Đi thôi, con tin.

²²

Họ trở về căn phòng ở khu nhà tiến sĩ, đã không còn sớm nữa, hành lang

vắng lặng, thảng hoặc lại nghe thấy tiếng người rì rầm phát ra từ sau

một khe cửa nào đó.

Đồ Nhiễm đi sau Lục Trình Vũ, thấy anh thò

tay vào túi rút chìa khóa ra mở cửa, sau đó bước vào phòng, lần lên

tường bật công tắc điện.

Như buổi tối ấy nhiều tháng về trước,

anh cũng đứng dưới ánh đèn sáng chói như thế này, khẽ hất đầu với cô, ra hiệu cho cô bước vào.

Khi đó ít nhiều cô còn hơi căng thẳng, chỉ có điều cô kìm nén, không bộc lộ ra ngoài. Cô cảm thấy nên tìm việc gì

đó để làm, vì thế đưa tay khẽ khàng đóng cửa lại.

Cô dựa về phía sau, yếu ớt tựa người vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, vẻ mặt phảng phất nét cười lại thêm phần khiêu khích, thấp thoáng dục vọng chinh phục.

Với Đồ Nhiễm, vẻ mặt này không xa lạ, trong những người cô đã tiếp xúc, mấy người đàn ông uống như hũ chìm trên bàn rượu, hoặc khi có ý muốn làm

khó cô, đều sẽ nhìn cô như thế. Những người này đều khiến cô cảm thấy

mọi thứ xung quanh thật hạ cấp và chán chường, quẩn quanh trong một cảm

giác ức chế không thể rũ bỏ được. So ra thì cảm giác mà Lục Trình Vũ đem lại cho cô khá hơn nhiều, cũng có lẽ là vì anh luôn thẳng thắn bày tỏ

cách suy nghĩ của mình, hoặc giả khi anh định làm chuyện xấu sẽ tỏ ra

vừa thông minh vừa phong độ.

Anh quan sát cô mấy giây, cuối cùng đi tới tắt đèn.

Anh chống tay lên cánh cửa, cúi đầu xuống hôn cô.

Trên bức tường màu xám trắng bên cạnh, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, in bóng những rặng cây lay động.

Đương nhiên Đồ Nhiễm biết, tối hôm đó trông cô không đứng đắn tới mức nào.

Nhưng cô lại không biết, trong khoảnh khắc tình cờ gặp lại của mấy tháng

trước, Lục Trình Vũ đã như bị ma xui quỷ khiến mà rút ra một kết luận:

Cô có lẽ là một người tốt, nhưng lại không phải là một người con gái

đứng đắn.

Về cái từ “không đứng đắn” này, người ta thường nói

“già mà không đứng đắn”, “giả vờ không đứng đắn”, hay “không đứng đắn từ tận trong xương tủy”.

Mấy cách nói này áp dụng cho Đồ Nhiễm đều

không thích hợp, Lục Trình Vũ cảm thấy mỗi cử chỉ của cô đều hết sức tự

nhiên, trông cô hút thuốc rất thoải mái, lúc uống rượu lại có sự hào

sảng của nam nhi, chỉ là khi ánh mắt cô đôi lúc lướt qua người anh, vẻ

phong tình nơi đầu mày cuối mắt ấy không khỏi khiến anh nghĩ tới hai từ

“lẳng lơ”.

Thậm chí anh có thể khẳng định, những người đàn ông

khác cũng có cảm nhận giống mình, bởi vì lần tụ tập ấy, quá nửa ánh mắt

đều vô tình hữu ý dán trên người cô.

Tối hôm đó Đồ Nhiễm mặc một

chiếc áo sợi cao cổ màu cà phê, phía trước ngực cao vút lên. Rượu vào

nóng bức, cô xắn cao tay áo, để lộ cánh tay nhỏ nhắn, da thịt mịn màng,

thanh tú, xinh xẻo lại không kém phần đầy đặn, nõn nà.

Vì thế Lục Trình Vũ cảm thấy, ngay cả cánh tay ấy cũng đầy nét lẳng.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Cô còn có một thói quen rất xấu, thích đưa tay mân mê bông hoa tai đính

trên tai phải. Khi không có việc gì, cô quen tì tay lên bàn, bàn tay đỡ

má, đầu ngón tay vạch những vòng tròn nhỏ trên chiếc hoa tai.

Động tác mơ hồ, lại hơi nghịch ngợm, tóm lại, càng làm nổi bật hơn đặc điểm “không đứng đắn” của cô.

Khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ cho rằng mình đã đặt quá nhiều tâm tư lên người

con gái này, tuy là ít nhiều gì anh cũng có phần tò mò về hiện tại của

cô.

Sau khi anh rút ra được kết luận cuối cùng, bèn không còn để ý mấy tới cô nữa.

Bởi vì đối với đàn ông, người con gái “đứng đắn” và “không đứng đắn”, chỉ khác nhau có hai điều:

Thứ nhất, không dễ lên giường, hoặc dễ lên giường.

Thứ hai, cần dùng hôn nhân để chịu trách nhiệm, hoặc có thể phất tay áo bỏ đi không mang theo một gợn mây[2].

[2] Lấy ý từ bài thơ Tạm biệt Cambridge của nhà thơ Từ Chí Ma, tạm dịch:

Tôi lặng lẽ ra đi. Như khi tôi lặng lẽ tới. Nhẹ phất tay áo. Không mang

theo dù chỉ một gợn mây.

Khi đó, Lục Trình Vũ không hề ý thức

được mục đích đánh giá thực sự của mình, cho dù nó tồn tại trong tiềm

thức của đại đa số đàn ông. Nhưng, khi anh đem hình tượng không đứng đắn kia biến thành người vợ hết sức đứng đắn của mình, trong lòng không thể nói là không cảm thấy hơi hơi kỳ quái, thậm chí còn có chút tiêu cực.

Lúc này, Đồ Nhiễm đang ngắm nghía căn phòng tân hôn tạm thời, nơi này rõ

ràng đã được quét dọn, đồ đạc vẫn thế, nhưng ga gối đã được thay mới

toàn bộ, trên tủ quần áo là chữ Song hỷ không biết ai dán lên. Đồ Nhiễm

nhìn người con gái trong gương, trông cũng thô tục, ngán ngẩm chẳng khác gì chữ “Hỷ” đỏ rực ấy, thảo nào người ta chỉ mời cô vào chứ không ôm cô vào lòng hôn cô như lần trước nữa.

Lục Trình Vũ hỏi:

– Đói không, anh xuống dưới nhà mua gì ăn.

Cô ừ một tiếng, ngoảnh lại đã thấy anh khép cửa đi ra ngoài.

Khi cô tắm xong, anh và đồ ăn vẫn chưa về.

Ở căn nhà mới này, thứ không thiếu nhất chính là sách, Đồ Nhiễm lật tới

lật lui cũng không tìm ra quyển nào đọc vào đầu. Cô mở cửa sổ, tìm hình

bóng dưới ngọn đèn đường, quả nhiên nhìn thấy anh đang xách túi đồ ăn đi dọc con đường rợp bóng cây trước tòa nhà, chỉ cần anh hơi ngước lên là

có thể nhìn thấy cô, tiếc là anh chỉ mải nhìn chiếc điện thoại trong

tay.

Mấy người đi từ trong tòa nhà ra, tiến tới chào hỏi, nói cười rộn ràng, tiếng không lớn, nhưng bốn bề quá mức yên tĩnh.

Đồ Nhiễm nghe một lát, toàn những lời tục tĩu về chuyện phòng the. Cô cho

rằng những người đàn ông thích nói mấy chuyện này đều có ít nhiều bức

xúc về tình dục, tuổi đã quá băm lại suốt ngày lặn ngụp trong môi trường học thuật gần như đơn điệu, nếu là độc thân thì những thứ trói buộc

suốt mấy chục năm sẽ giống như con thú nhỏ mất kiểm soát sục sạo khắp

nơi.

Đồ Nhiễm nghe thấy Lục Trình Vũ thấp giọng cười ha hả mấy

tiếng, vẻ như rất tự tại. Khi đó, đúng lúc anh nhàn nhã châm một điếu

thuốc, hơi nghiêng đầu phà ra một làn khói xanh rồi ngước lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.

Cô đang vô công rỗi nghề tì người trên bệ cửa sổ tầng hai, để lộ ra mái đầu ướt sũng.

Lúc anh bước vào phòng, Đồ Nhiễm đã quay về giường rúc mình trong chăn. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt mộc không trang điểm của cô, phản chiếu ánh sáng

lâp lánh “thuần khiết”, từ này bỗng bật ra trong đầu anh, khiến anh

không khỏi bị sốc bởi chính mình.

Đồ Nhiễm dựa vào gối mỉm cười

nhìn anh, lí nhí nói ra hai chữ bằng giọng rất nhỏ, hành động ấy khiến

môi cô phúng phính căng tròn. Anh ngây ra không nghe rõ, cô bèn không

nói nữa.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner