Bậc Thầy Quản Lý Thời Gian

Chương 2



8.

“Lương tiểu thư, tôi không hiểu rõ lắm.”

Chuyên gia trưởng khoa não đứng bên cửa sổ, giơ tấm phim chụp CT não của tôi lên, vẻ mặt bối rối:

“Mọi thứ đều bình thường.”

“Xin lỗi, tôi không có biện pháp nào cả.”

Trời ơi tôi chec mất.

Tôi đã làm gì nên tình nên tội đâu?

Hai ngày trước, cuối cùng tôi cũng chạy ra khỏi bệnh viện, vội vã đến trường quay.

Kết quả đoàn phim đã giải tán.

Bởi vì nữ chính đã lên cơn khùng, nữ phụ có con, nam chính bị chèn ép độ hot nên từ bỏ vai diễn.

Chỉ có nam phụ rụt rè ở lại phim trường chờ tôi.

Vừa thấy tôi đã cúi đầu:

“Chị… không thì chị cũng thu nhận em đi.”

“…”

Tôi mua túi lớn túi nhỏ làm quà xin lỗi giám đốc, nhưng hóa ra ông ấy không còn ở Bắc Kinh nữa.

Cách màn hình, tôi gào khóc:

“Đạo diễn, là em hại anh rồi.”

Đạo diễn nước mắt tèm nhem:

“Lạc Lạc, nói cái gì vậy, em đâu có hại anh. Em có biết Cố Ngôn Châu đã đền bù bao nhiêu chi phí tổn thất không?”

Ông ta lau nước mắt và để lộ bãi biển phía sau, còn có các nhân viên đang mở party tưng bừng.

“Bọn anh đang đi nghỉ ở Maldives. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé…

“Tới đây, tới đây, chúng ta cùng nhau cảm ơn Lạc Lạc!”

Camera ngay lập tức toàn người là người.

“Cảm ơn chị Lạc Lạc!”

“Cảm ơn chị Lạc Lạc!”

“Lạc Lạc, không nói nữa, chúng tôi còn phải đi suối nước nóng đây.”

Tôi đau khổ.

Tôi gục ngã.

Tôi là người duy nhất bị tổn thương.

Không có việc làm, tôi đã rất thảm rồi.

Tôi còn phải đối phó với Cố Ngôn Châu luôn đi theo tôi, còn có Âu Trạch thi thoảng lại rú cái moto từ đâu xuất hiện.

Tôi khổ quá, tôi khẩn cầu quản lý Chu của tôi: “Chị tìm công việc cho em đi!”

Chị Chu đã dựa vào quan hệ để giúp tôi có được vai diễn trong một bộ phim lớn. Tôi đóng vai nữ chính, một kẻ giec người ẩn náu rất kỹ, cũng là trùm cuối của mọi chuyện.

Vừa mới quay cảnh đầu tiên, nam chính ngậm điếu thuốc đang ra vẻ thâm trầm:

“Kẻ giec người là ai chứ?”

Tôi ở bên cạnh: “Là tôi nè.”

Giám đốc:…

Chị Chu đã bế tôi đến bệnh viện ngay lập tức.

Kết quả là chuyên gia nói không hiểu gì.

Trời ơi là trời, ai có thể hiểu được tôi?

9

À, có cư dân mạng hiểu tôi.

Họ nói đùa, bảo là muốn tôi quay một chương trình tạp kỹ mang tên “Máy phát hiện nói dối”.

Từ giờ trở đi, nếu bất kỳ người nổi tiếng nào có tin tiêu cực, đừng đưa văn bản thanh minh, đừng mời luật sư, mà cứ tìm tôi là được.

Tôi đã phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ khi đọc được bình luận này.

Tôi liên lạc với chị Chu vào sáng sớm hôm sau.

Chị Chu cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Em dở hơi à?”

“Người nổi tiếng nào dám đến cái chương trình này?”

“Nhà đầu tư nào dám rót tiền vào một chương trình như thế này?”

“Nếu có người nổi tiếng tham gia thật, em định bóc phốt người ta ở nơi công cộng sao?”

“Ai ai trong giới giải trí này cũng là kẻ đ/iên, em hủy hoại đường công danh của người ta, không sợ bị người ta hại lại à?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tìm phú quý trong cảnh bần hèn.”

Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra và thành lập một nhóm nhỏ gồm 4 người.

“Các sếp yêu quý, chuẩn bị họp thôi.”

10

Câu lạc bộ tư nhân.

Tôi đang cầm một tập tài liệu nhỏ vừa mới in ra, Âu Trạch và Cố Ngôn Châu ngồi đối diện.

Giang Dật Xuyên không có tới, đã lâu tôi không gặp anh ấy rồi.

Từ lần cuối cùng anh ấy nói “Em chơi giỏi lắm.” và bước ra khỏi cửa, anh ấy không bao giờ liên lạc với tôi nữa.

Nhưng không sao cả, nếu Giang Dật Xuyên không đến thì đó là tổn thất của anh ấy.

Ý tưởng hay như vậy, trên cả thị trường không có chương trình tạp kỹ nào như thế đâu.

Với lại, tôi mới là người đắc tội với người ta, còn nếu có lợi nhuận thì chia cho bọn họ, là một công việc kinh doanh không mất một đồng nào.

Nếu anh ấy không đến thì cũng đừng có tiếc.

Âu Trạch với tay lấy cà phê của tôi.

Tôi nhìn cậu ta và nói: “Tự uống của mình đi.”

Cậu ta nhướng mày, mìm cười rồi thu tay lại: “Tính khí của chị cũng nóng nảy hơn rồi.”

Tôi không để ý, trịnh trọng đẩy kế hoạch và hai hợp đồng lên:

“Tôi muốn thảo luận về một thỏa thuận kinh doanh.”

Cố Ngôn Châu cau mày: “Lạc Lạc, thỏa thuận kinh doanh cái gì chứ? Em thiếu tiền thì nói với anh.”

Không bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện gì đây? Không lẽ bàn chuyện tình cảm?

Tôi chỉ tin vào hợp đồng.

Cầm tiền thì sợ tiền rơi.
Cầm tờ A4 đời đời ầm no.

Tôi nhẹ nhàng nâng cằm: “Anh xem trước đã rồi hãy quyết định.”

Cố Ngôn Châu ngoan ngoãn mở kế hoạch ra, chú tâm đọc từng dòng một.

Âu Trạch không nhìn, chỉ là một tay ôm đầu, lười biếng nhếch lên khóe miệng:

“Chị, cho em một ngụm cà phê, em sẽ ký ngay.”

Tôi: “…”

Đại gia hàng đầu có một đứa phá gia chi tử như này, đúng là phúc của cả dòng họ.

Tôi uống một ngụm cà phê: “Không cà phê gì hết, đọc kế hoạch đi.”

Tôi đã suy nghĩ suốt hai ngày qua.

Việc tôi một chân đạp nhiều thuyền đã bại lộ.

Các ông nội này có thể đang cảm thấy mới lạ, hoặc đang khơi dậy tính chiếm hữu nên chưa làm gì tôi.

Nhưng tình trạng này không thể kéo dài được lâu, tôi cũng không thể xếp ca cho bọn họ trong tương lai được?

Tôi mà là họ thì cũng không chịu được nữa, huống chi là mấy tổ tông này?

Thế là tôi quyết định, sẽ từ từ cắt đứt sợi dây tình cảm với những người đàn ông này.

Nhưng cũng không thể vì chuyện này, mà đến cả tiền cũng không kiếm chứ?

Nên là vẫn phải làm ăn thôi.

Còn phải ký hợp đồng, giấy trắng mực đen rõ ràng nữa.

Nếu một ngày họ chán tôi thì ít nhất tôi cũng còn có thu nhập, để tôi không phải cô đơn, ăn ngủ ngoài trời.

Âu Trạch có chút hứng thú nhìn tôi, cầm hợp đồng lên, lật đến trang cuối cùng rồi trực tiếp ký tên.

Tôi: “…”

“Không xem hợp đồng à? Không sợ tôi lừa cậu sao?”

Cậu ta ném cây bút ký lên bàn rồi ngồi lại gần tôi:

“Chị lừa người còn ít à?”

Tôi đỏ mặt: “Đúng là không ít.”

Cậu ta chợt cười, đôi mắt hoa đào long lanh nước:

“Cũng may là em có nhiều tiền.”

“Chị cứ việc lừa em thoải mái.”

Tôi ngất mất thôi.

Cố Ngôn Châu đúng lúc ở bên cạnh ho khan, đẩy kế hoạch lên, lặng lẽ tránh xa Âu Trạch.

“Anh không thể ký hợp đồng này…” Anh cau mày.

Tôi ngắt lời anh: “Anh nghĩ không có người nổi tiếng nào dám đến, không kiếm được tiền à?”

Anh ấy lắc đầu:
“Không, dự án này chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

“Có cầu thì sẽ có cung.

“Điều không thiếu nhất trong làng giải trí chính là tin đồn.

“Những người vô tội sẽ đến tìm em nếu muốn chứng minh trong sạch; người không thành thật cũng sẽ tìm em để tạo hình tượng.”

“… Nói một cách đơn giản, buổi diễn của em không thiếu khách mời, cũng sẽ không bao giờ thiếu người xem.”

Tôi ngơ ngác: “Vậy sao anh không ký? Đảm bảo kiếm được tiền mà không mất gì cả”.

Anh cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Lạc Lạc, anh lo lắng cho sự an toàn của em.

“Những người không thành thật đó, cũng không muốn để em nói thật trước ống kính.”

Tốt lắm, giọng điệu dịu dàng này khiến tôi ngơ ngẩn, như thể anh không phải là gã thối tha vô tâm vậy.

“Cắt cắt cắt.”

Âu Trạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Trà xanh nam.”

11

Cố Ngôn Châu cuối cùng cũng ký.

Bởi vì thằng cha Âu Trạch rất giận và nói rằng Cố Ngôn Châu không cần đầu tư. Cậu ta muốn đầu tư độc quyền và trở thành kim chủ lớn nhất của tôi.

… Cố Ngôn Châu lập tức ký tên.

Anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc, đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.”

Âu Trạch ở bên cạnh hút thuốc, thấp giọng nói:

“Chị ơi, chị cũng biết đàn ông có trà xanh nam phải không?”

Cố Ngôn Châu:…

Tám giờ tối hôm đó, Âu Trạch gửi tin nhắn cho tôi: “Chị, ra ngoài đi.”

Tôi: “?”

Ngoài cửa biệt thự, Âu Trạch mặc đồ đen, lười biếng ngồi trên chiếc mô tô hầm hố của mình.

Tôi cảnh giác nhìn cậu ta: “Đi đâu vậy?”

Cậu ta mỉm cười nói: “Em dẫn chị đi gặp một người quan trọng.”

Tôi quay người đi về: “Đã muộn rồi, mai rồi gặp.”

Giọng nói bất lực của cậu ta vang lên từ phía sau: “Chị, là người quan trọng liên quan đến chương trình.”

Tôi dừng lại một lát, cũng không quay đầu lại: “Vậy đợi tôi thay quần áo đã.”

Tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên từ phía sau.

Sau khi thay áo sơ mi và quần dài, tôi suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại:

“Quy tắc cũ, 300 vạn, đợi tôi báo tin cho chị.”

Giọng người phụ nữ bên kia nhẹ nhàng:

“Biết rồi, em gái ngoan của chị.”

12

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi xe máy của Âu Trạch.

Cậu ta thường thích khoe với tôi những chiếc xe máy trong gara, sau đó sẽ chọn cho tôi một chiếc và đưa tôi đi chơi ở vùng ngoại ô.

Cậu ta đội mũ bảo hiểm cho tôi trước, sau đó cầm hai tay tôi ôm vào eo cậu ta.

“Chị, ôm em thật chặt nhé.”

Giọng cậu ta mát lạnh nhẹ nhàng.

Người mà Âu Trạch đưa tôi đi gặp quả thực là một người quan trọng.

Đội ngũ sản xuất chương trình hàng đầu châu Á, lần đầu tiên nhận lời mời từ một chương trình tạp kỹ Trung Quốc.

Tôi yếu ớt nói: “Không cần khoa trương như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”

Cậu ta ghé sát vào tai tôi cười: “Chuyện của chị đều là chuyện lớn.”

Cuộc đàm phán hợp tác diễn ra suôn sẻ.

Dù tôi có nói gì thì người kia cũng luôn nói “Được, được” và “Ừ, ừ, ừ”.

Rõ ràng là quan tâm đến thể diện của Âu Trạch.

Trong bữa tiệc hôm đó. mọi việc lớn nhỏ của chương trình đều đã được quyết định, tôi không còn phải lo lắng điều gì nữa.

Âu Trạch đưa tôi về nhà: “Em khát nước, muốn lên nhà chị uống nước rồi đi.”

Sau đó, bất chấp sự phản đối của tôi, cậu ta vẫn kéo tôi vào nhà.

Lúc đang rót nước cho Âu Trạch, tôi lén nhắn tin:

“Hai phút nữa, gọi điện thoại nhé.”

Bên kia trả lời: “Được”

Sau đó tôi bình tĩnh lại, bưng nước ra phòng khách đưa cho cậu ta.

Âu Trạch đưa tay nhận lấy cốc nước, đầu ngón tay mơ hồ lướt qua tay tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy hứng thú.

Tôi bình tĩnh lùi lại một bước, quay người rời đi: “Tôi lấy cho cậu một ly sữa nóng.”

Lời còn chưa dứt, Âu Trạch đã đứng dậy ôm tôi từ phía sau.

Giọng trầm thấp và mơ hồ: “Chị, chị không định thưởng cho em à?”

Tôi phản kháng theo bản năng và đếm thầm trong đầu:

「3,2,1。」

Điện thoại của Âu Trạch vang lên.

Cậu ta sửng sốt một lúc, sau đó cười buông lỏng ra.

Tôi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay Âu Trạch.

Âu Trạch đưa tay chạm vào điện thoại nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, trên môi nở một nụ cười khó đoán.

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng người phụ nữ trong trẻo nhẹ nhàng:

“A Trạch, em đợi anh ở chỗ cũ, meo~”

Dù đã nghe đi nghe lại nhiều lần nhưng tôi vẫn nổi da gà.

Âu Trạch nhướng mày, có chút thất vọng, nói với đầu bên kia điện thoại:

“Không có gì mới cả.”

Nhìn cậu ta thất vọng, tôi cũng buột miệng nói:

“Con mẹ nó, đúng là không có gì mới cả!”

Tôi tốn 300.000 tệ mà lần nào cũng kêu meo meo?

Âu Trạch lặng lẽ nhìn tôi:

“Chị, em đang nói chị đấy.”

Cậu ta cúp điện thoại, hơi nhếch môi: “Lần nào cũng bảo Tần Mộng gọi em đi, thật sự chẳng có gì mới cả.”

???

Cậu ta biết cả rồi!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner