11
Tôi không biết liệu Bùi Việt Hòa sau đó có đi tìm Giang Nguyệt không.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, Giang Nguyệt không còn tỏ ra như thể hoàn toàn không quen biết Bùi Việt Hòa nữa.
Dần dần, mọi người bắt đầu biết rằng cô ấy và Bùi Việt Hòa là hàng xóm từ nhỏ.
Sau đó, lại có tin đồn rằng Bùi Việt Hòa từng viết một lá thư tình cho Giang Nguyệt.
Cuộc sống học tập ở trường trung học vốn nhàm chán.
Một nhóm các thiếu niên đang tuổi mộng mơ càng thêm tò mò với những chuyện như thế này.
Nhất là khi nhân vật chính của tin đồn lại học giỏi, ngoại hình đẹp.
Tuy nhiên, tin đồn này nhanh chóng được người trong cuộc đích thân làm rõ.
Bùi Việt Hòa vẫn kiên quyết rằng đó chỉ là một lá thư cảm ơn.
Cảm ơn Giang Nguyệt và gia đình cô ấy đã giúp đỡ anh trong lúc khó khăn.
Sau này, tôi mới biết rằng cha của Bùi Việt Hòa, một kẻ nghiện cờ bạc, đã suýt nữa đánh chết mẹ anh khi anh không có ở nhà.
Chính gia đình Giang Nguyệt đã kịp thời ngăn cản chuyện đó.
Ngoại trừ tôi, người đã thuộc lòng nội dung lá thư từ lâu, những người khác đều tin vào lời giải thích của Bùi Việt Hòa.
“Thằng nhóc này sống khổ thế à?”
Úc Lạc tìm đến tôi, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nhưng sao cậu ta lại vội vàng thanh minh như thế nhỉ? Thậm chí còn tự vạch trần vết thương của mình nữa. Những tin đồn không có chứng cứ kiểu này qua một thời gian sẽ tự biến mất thôi, chẳng ai để ý nhiều đâu.”
Tôi cũng thấy hơi kỳ lạ.
Có lẽ anh ấy lo lắng Giang Nguyệt sẽ bị tổn thương.
Tôi đoán vậy.
Dù sao trong trường cũng có rất nhiều cô gái thầm thích Bùi Việt Hòa.
Mối quan hệ giữa tôi và Bùi Việt Hòa bề ngoài vẫn duy trì sự cân bằng.
Cho đến ngày diễn ra đại hội thể thao của trường.
Cả Bùi Việt Hòa và Úc Lạc đều đăng ký thi chạy 3000 mét.
Lúc đó, tôi mới nhớ ra thể lực của Bùi Việt Hòa luôn rất tốt.
Điều duy nhất tôi không ngờ tới là anh ấy có thể thắng Úc Lạc và giành được giải nhất.
Trong tay tôi cầm sẵn một chai nước khoáng.
Ban đầu tôi định đưa cho Úc Lạc.
Nhưng không ngờ, cậu ta chẳng thèm nhìn tôi, mà chủ động đi về phía Trì Nhan.
Được thôi.
Tôi bật cười, vừa định đứng dậy rời đi.
Thì một bóng người chắn trước mặt tôi.
Giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp vang lên:
“Tôi không mang theo nước, cậu cho tôi mượn chai nước này được không?”
Giọng của Bùi Việt Hòa vẫn lạnh lùng.
Nhưng dường như so với trước đây, lại có thêm vài phần mong đợi mơ hồ.
Tôi hơi ngừng lại.
Trong lúc do dự, chai nước trên tay tôi đã bị anh ấy lấy đi.
Đôi môi khô khốc của anh được nước làm ẩm ướt.
Khuôn mặt tái nhợt dần ửng hồng.
Lúc này, Bùi Việt Hòa đẹp trai một cách khó tin đang nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được không ít ánh mắt xung quanh đang âm thầm quan sát chúng tôi.
“Chỉ là một chai nước thôi mà.”
Tôi giữ vẻ bình tĩnh, rồi mỉm cười: “Hôm nay, vận động viên là quan trọng nhất.”
Ánh mắt của Bùi Việt Hòa thoáng thay đổi.
Nhưng chưa kịp để anh nói gì, tôi đã bị một tình nguyện viên khác gọi đi giúp đỡ.
Trong lúc làm việc, một cô gái bất ngờ lên tiếng:
“Thật ra mình thấy Giang Nguyệt và học thần Bùi rất xứng đôi.”
Bùi Việt Hòa là quán quân của cuộc thi chạy, còn Giang Nguyệt là đội trưởng đội cổ vũ của trường.
Cả hai người hôm nay đều rất nổi bật.
Khi nói điều này, cô ấy còn cố ý nhìn tôi vài lần:
“Hai người họ là thanh mai trúc mã, cùng giúp đỡ nhau suốt bao nhiêu năm qua, nghĩ lại cũng thật lãng mạn. Bạn học Khương, cậu có thấy vậy không?”
Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu lên: “Ừ, mình cũng thấy hai người họ rất xứng đôi.”
Cô gái kia nghẹn lời, nhưng vẫn tiếp tục lấn tới:
“Dù học thần Bùi đã phủ nhận tin đồn đó, nhưng mình vẫn rất muốn tác hợp cho hai người họ. Bạn học Khương, cậu cũng tham gia giúp một tay nhé?”
“Được thôi.”
Tôi ôm chiếc thùng đã thu dọn xong, nở nụ cười chân thành: “Mình cũng rất muốn.”
Đó là sự thật.
12
Bóng trong thùng rơi tung tóe khắp nơi.
Cánh cửa phòng dụng cụ bị đóng lại, và xung quanh trở nên tối hẳn.
Tim tôi thót lên.
Vừa định hét lớn cầu cứu thì một bàn tay đã bịt miệng tôi lại.
Một mùi hương quen thuộc lập tức xộc vào mũi tôi.
Tôi khựng lại.
Trong lòng dần có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy điều đó thật khó tin.
Cho đến khi người đó cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ tôi.
Giọng nói đều đều đến mức không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào:
“Cậu cũng nghĩ rằng Giang Nguyệt và Bùi Việt Hòa rất xứng đôi.”
“Cậu còn muốn giúp họ thành đôi nữa.”
Từng chữ, từng lời.
Nhưng càng lúc càng lạnh lẽo.
Cảm giác bất an trong lòng tôi càng lúc càng lớn.
Tôi cố gắng đẩy tay Bùi Việt Hòa ra, phát ra những tiếng “ư ư” khó chịu.
Cuối cùng, anh ấy thả tay ra.
Tôi hít thở không khí trong lành.
Vừa định nói gì đó, thì bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Bùi Việt Hòa.
Đôi mắt đỏ bừng như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi xuống những giọt nước mắt máu.
Anh ấy siết chặt tay tôi.
Biểu cảm cố chấp, giọng nói như thể đầy căm phẫn:
“Nhưng Khương Dao, rõ ràng chúng ta mới là vợ chồng, em muốn đẩy anh cho ai?”
Vợ chồng?
Giấc mơ của Bùi Việt Hòa đã kéo dài đến sau này rồi sao?
Tôi nghĩ, có chút không theo kịp.
Nhưng sự im lặng của tôi rơi vào mắt Bùi Việt Hòa lại trở thành dấu hiệu rằng tôi không muốn nói thêm với anh ấy một lời nào nữa.
Ngón tay anh ấy càng siết chặt hơn.
Nhưng vì cố gắng kiềm chế mà trở nên trắng bệch.
Tôi hiếm khi thấy Bùi Việt Hòa tức giận như vậy.
Dù trong ấn tượng của tôi, cảm xúc của anh ấy luôn rất bình tĩnh.
Tôi bừng tỉnh, hơi cau mày khó chịu:
“Cậu làm đau tôi rồi.”
Bùi Việt Hòa lập tức thả lỏng tay theo phản xạ.
Nhưng lại không dám buông hẳn ra.
Chỉ nắm nhẹ, khiến tôi không thể rời đi.
“Chỉ là giấc mơ thôi.”
Tôi quyết định không để ý đến anh ấy, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Chúng ta đâu phải vợ chồng, chuyện trong mơ không thể coi là thật được.”
Bùi Việt Hòa khựng lại, giọng nói khàn đặc: “Chỉ là mơ thôi sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi lùi lại vài bước, tạo khoảng cách, giọng chắc chắn:
“Mơ và thực tế hoàn toàn trái ngược. Trước đây cậu còn nói rằng trong mơ, tôi bám riết lấy cậu không buông. Cậu xem bây giờ tôi có làm phiền cậu không?”
Tôi không biết Bùi Việt Hòa đã mơ thấy bao nhiêu.
Nhưng hiện tại, tôi không muốn đi lại con đường cũ của kiếp trước.
Bùi Việt Hòa vẫn ngẩn người nhìn tôi.
Biểu cảm có chút hoang mang hiếm thấy.
Tôi nhân cơ hội định rời khỏi phòng dụng cụ.
Nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói gần như tuyệt vọng của Bùi Việt Hòa vang lên phía sau:
“Em cũng đã trọng sinh rồi, đúng không?”
“A Dao, em vẫn còn hận anh, đúng không?”
Hai câu “đúng không” khiến tôi sững lại ngay tại chỗ.
Nhưng mà hận ư?
Tại sao tôi phải hận Bùi Việt Hòa?
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Kiếp trước, Bùi Việt Hòa là một người chồng tốt.
Dù cuối cùng tôi chết để cứu anh ấy.
Đó cũng là sự lựa chọn của tôi, chẳng trách được ai.
Nếu nói có gì đó, có lẽ tôi chỉ giận Bùi Việt Hòa vì đã giấu tôi sự thật về lá thư tình.
Nhưng đó đâu phải là hận.
Tôi băn khoăn, rồi hỏi thẳng ra.
“Chắc em đã nói sai gì rồi.”
Bùi Việt Hòa đột nhiên cười.
Anh ấy tiến về phía tôi, thành thục ôm tôi vào lòng.
Rồi nhẹ nhàng cọ má vào mặt tôi, giọng nói khẽ khàng như một tiếng thở dài:
“A Dao, anh thật sự rất nhớ em.”
Nhưng cánh tay vòng quanh tôi lại run rẩy.
Run còn nhiều hơn cả lúc anh ấy ôm tôi trong vụ tai nạn xe ngày đó.
13
Bùi Việt Hòa rất hiếm khi nói lời tình cảm với tôi.
Tôi đã quen với điều đó rồi.
Nhưng khi anh ấy nói câu “Anh thật sự rất nhớ em”, một cảm giác chua xót lại đột nhiên trỗi dậy trong lòng tôi.
Cảm giác đó đến bất ngờ, nhưng lại như đã được chuẩn bị từ lâu.
Tôi đã chờ đợi câu nói này quá lâu, quá lâu rồi.
Lâu đến mức khi nghe thấy nó, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng, mà là muốn trốn tránh.
“Bùi Việt Hòa,” tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy: “Chúng ta không phải là vợ chồng, sau này cũng sẽ không bao giờ.”
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Bùi Việt Hòa đột nhiên cứng đờ.
Cánh tay anh ấy siết chặt hơn, như thể muốn khắc sâu tôi vào xương thịt của mình.
Vì vậy tôi tiếp tục nói:
“Em cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa. Thích anh thật sự quá mệt mỏi, em không muốn tiếp tục như vậy nữa.”
Luôn chờ đợi.
Luôn không nhận được sự đáp lại xứng đáng.
Thậm chí đến cuối cùng, tôi mới nhận ra rằng tất cả từ đầu đến cuối chỉ là một hiểu lầm.
Chỉ là tình cảm đơn phương của riêng tôi.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ nhòe.
Tôi cố gắng nuốt ngược cảm giác cay xè trong khóe mắt:
“Tình cảm giữa chúng ta chưa bao giờ là cân bằng, em không muốn trải qua nỗi đau đó thêm lần nào nữa.”
Cánh tay vốn đang ôm chặt lấy tôi dần trở thành những cái vỗ nhẹ trên lưng, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Bùi Việt Hòa đưa tay lên vuốt tóc tôi, khẽ thở dài: “Nhưng anh không muốn và cũng không thể chấp nhận việc giữa chúng ta không còn bất kỳ mối liên hệ nào.”
“Nếu việc thích anh quá mệt mỏi, thì hãy để anh thích em.”
“Nếu em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không cân bằng, thì hãy cho anh cơ hội để chứng minh lại lần nữa.”
“Nếu em không muốn trải qua nỗi đau đó nữa, thì hãy để anh chịu đựng nó thay em.”
“Nhưng A Dao.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi:
“Vợ của anh, từ trước đến giờ, luôn chỉ có mình em.”
Giờ đây, từng câu từng chữ đều có hồi đáp.