4
Nhưng mà một tuần sau, tôi nhìn thấy nhà trường thông báo lịch trở lại trường học mà rơi vào trầm tư.
Đây rốt cuộc là suy đồi đạo đức hay là mất đi nhân tính mới có thể đưa ra thông báo lạnh lùng như vậy chứ?
Mặc dù có thể Thẩm Gia Diên chỉ thấy qua mặt tôi trên video nhưng mà tôi cũng đã vì thế mà thay đổi kiểu tóc rồi đó, còn đặc biệt bảo Tống Tiếu Tiếu giám định lại rồi, nó vỗ ngực khẳng định nói:
“Yên tâm đi, mới nhìn tao còn suýt không nhận ra mày thì đừng nói gì đến Thẩm Gia Diên, hắn không nhận ra đâu, tao dám bảo đảm.”
5
Cuối cùng cũng đến cái ngày có tiết thể dục, tôi lo lắng bất an đi đến sân bóng rổ, đã có không ít bạn nam đến sân chơi bóng rổ rồi.
Tôi đứng ở cửa nhìn qua sân bóng như một kẻ trộm, lúc này sau lưng truyền tới tiếng bước chân, kèm theo đó là tiếng bóng rổ đập xuống nền nhà.
“Bạn này, bạn cản đường của tôi rồi.”
Tôi quay người lại nhìn, vừa hay đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Gia Diên.
Hắn nhuộm tóc màu đỏ trầm, một tay xoay bóng rổ, xương cổ tay trắng lạnh, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo.
Ngay khi tôi toát mồ hôi hột vì nghĩ số phận của mình như lá khô trước gió thì hắn chỉ nhìn sơ qua tôi một chút rồi đi vào cùng với đám bạn của hắn.
Tôi đơ ra một lát rồi bật cười.
Hehe, tạo hình này của tôi xem ra khá thành công, Thẩm Gia Diên không nhận ra tôi.
Thế là tôi hít thở bầu không khí trong lành, sải bước mạnh mẽ tiến vào sân thể thao, lúc chào hỏi với những bạn học khác còn tràn trề năng lượng.
Có người nói về vụ mà tôi quên tắt mic, tôi giơ tay lên, nói: “Các bạn à, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Nhưng ngay lúc này, điện thoại hiện lên tin nhắn của Thẩm Gia Diên:
“Cậu đâu rồi?”
Gì vậy trời cái tên này, không phải thật sự muốn chứng minh cho tôi xem đấy chứ? Hay muốn tìm tôi tính sổ?
Tôi e sợ nhìn về phía hắn đang đứng ở nơi xa xa.
“Ừ thì hôm nay tôi không đi học, xin nghỉ rồi.”
Lúc này bỗng nhiên có người gọi tên tôi:
“Tưởng Lạc.”
Tôi vô thức giơ tay lên, hô: “Có!”
Hỏng——— bét——— rồi!
Thẩm Gia Diên lừa tôi!
Hắn sải bước dài đi về phía tôi, cười khẩy nói:
“Bạn học Tưởng Lạc, chắc không phải cậu nghĩ là cậu vén tóc mái lên rồi rụt cổ lại là tôi sẽ không nhận ra cậu đấy chứ?”
6
Gặp rắc rối không được hoảng, không được sợ.
Nghĩ vậy, tôi liền duỗi thẳng cổ dậy, sau đó tôi mới phát hiện tôi đứng chỉ tới ngực hắn.
Tục ngữ đã có câu, đừng đưa tay ra đánh người có vẻ mặt tươi cười, thế là tôi ngẩng cao đầu, phô ra nụ cười mà bản thân cho rằng thân thiện và tươi sáng nhất: “Đúng đó, chính là tôi đây, thị lực của bạn học Thẩm tốt thật.”
Mí mắt lạnh lùng của hắn nheo lại ra vẻ rất không hài lòng: “Trước giờ vẫn luôn tốt.”
Tức chếc mất, tục ngữ hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
“Cậu như này là đang xin nghỉ à?”
“Haha, đùa với cậu tí thôi mà…” Nói xong tôi còn không quên bào chữa cho cái vụ học online lần trước: “Lần trước cũng là đùa tí thôi, đùa thôi.”
Nhưng đối diện với ánh mắt của hắn, giọng của tôi cũng càng ngày càng nhỏ.
Hắn cười: “Cậu như này mà còn bảo đùa tí thôi à? Tôi thấy cậu đùa cũng nhiều mà?”
7
Lúc này đột nhiên tiếng còi tập hợp của thầy thể dục vang lên, đối với tôi mà nói nó đúng như phao cứu sinh.
Các bạn học nam đều tự giác di chuyển về hai hàng cuối, cao như Thẩm Gia Diên chắc chắn đứng hàng dưới cùng.
Tôi đang định bước lên hàng đầu thì đột nhiên bị số phận tóm lấy cổ——
Thẩm Gia Diên túm lấy mũ áo tôi rồi xách tôi như xách gà con, bắt tôi đứng trước mặt hắn.
“Đi đâu hả quỷ lùn.”
Quỷ… quỷ lùn…
Tôi tức lắm mà không dám làm gì: “Tôi đến xếp ở hàng đầu tiên.”
Hắn uể oải nói: “Cậu phải đứng trước mặt tôi, không cho đi đâu cả.”