8
Sau khi tôi tắm xong rồi đi ra thì Trần Tiện Châu ngồi trên sô pha trong phòng khách.
“Không có phòng tắm à, sao anh không đi tắm đi?”
Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.
Trần Tiện Châu nửa người dựa vào ghế sô pha, cứ như vậy mà nhìn tôi.
“Không phải em nói sau này đừng liên lạc với nhau nữa à?”
Tôi liếc anh ấy một cái: “Vậy bây giờ anh có thể đi được rồi đấy”
Nụ cười trên môi của Trần Tiện Châu có chút chế giễu.
Nhưng anh ấy vẫn đứng lên.
Anh ấy bước tới và lấy chiếc khăn từ trong tay tôi.
Tóc tôi rất dài nên sau mỗi lần gội xong, tôi đều nôn nóng muốn sấy khô nó.
Anh ấy sẵn sàng phục vụ, còn tôi thì vui vẻ hưởng thụ.
Sau khi tóc khô được một nửa thì Trần Tiện Châu mới chịu tắt máy sấy.
”Anh đi tắm nhé”
”Ừ” tôi lười biếng trả lời, nằm trên sô pha và mở Tv
Trần Tiện Châu đột nhiên cúi người xuống rồi hôn lên môi tôi: “Chờ anh một lát”
Thật nặng nề.
”Triển Nhan”
Trong mắt Trần Tiện Châu tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn: “Sao lại khác với hai lần trước?”
Tôi mờ mịt nhìn anh ấy, không hiểu lời nói của anh ấy có ý gì.
Nhưng dường như Trần Tiện Châu không thể chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt của tôi.
Nụ hôn nóng bỏng dần dần di chuyển xuống phía dưới.
Cuối cùng vẫn dừng lại trên cùng.
Không biết gió từ đâu thổi qua tấm rèm cửa màu trắng.
Khi tầm rèm bay lên, vòng eo mảnh khảnh của tôi như chiếc cung được kéo căng hoàn toàn.
Không tự chủ được mà đáp lại anh ấy.
“Triển Nhan, em có thích không?”
Tôi lắc đầu, cắn chặt môi mà không chịu nhả ra.
Nhưng khóe mắt tôi lại thấm đẫm nước mắt sinh lý.
Trần Tiện Châu cũng không thúc ép tôi quá nhiều.
Anh ấy chỉ hỏi tôi một câu, nếu như tôi không trả lời thì anh ấy lập tức hung hăng mà thúc mạnh hơn một chút.
9
“Triển Nhan, em vẫn muốn chặn anh à?”
Tiếng nức nở của tôi bị đứt quãng vì sự thúc mạnh từ anh ấy.
“Không, không chặn nữa…”
Những ngón tay nắm chặt lấy cánh tay của anh ấy.
Đầu ngón tay gần như đã cắm sâu vào lớp thịt rắn chắc.
Chỉ có ăn tủy thì mới biết được mùi vị.
Huống hồ, Trần Tiện Châu lại là một học sinh giỏi.
Mỗi lần trải nghiệm của tôi đều cảm thấy tốt hơn so với những lần trước.
Nhưng bây giờ anh ấy lại không cho tôi sự thoải mái.
Chỉ cần cắt thịt bằng một con dao cùn thì tôi đã cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Bây giờ em nói cho anh biết đi, em có thích nó không?”
Thấy tôi không trả lời, anh ấy lại thúc mạnh lên một cái.
“Thích, tôi thích…”
”Triển Nhan, em có muốn ở bên anh không?”
Tôi đột nhiên mở to đôi mắt: “Trần Tiện Châu?”
Anh ấy không lên tiếng mà cứ như vậy nhìn tôi từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt bướng bỉnh mà tôi đã ghét trong kí ức.
Lúc này nó sâu như vực thẳm.
Nó chứa đựng sự kiếm chế và những cảm xúc khác mà tôi không thể nào đoán được.
”Không phải anh luôn ghét tôi sao?”
“Ghét em mà hết lần này đến lần khác anh đều ở bên em?”
Anh ấy rũ mắt xuống và mỉm cười.
Dòng suối tràn ra nhưng anh ấy vẫn cố gắng kiềm chế.
”Triển Nhan, lần này anh chỉ muốn hỏi em, em có muốn ở bên anh không?”
Tôi sắp phát điên mất thôi.
Cơ thể, tinh thần, trí tuệ.
Cùng nhau đã đến bờ vực sụp đổ.
Cho đến cuối cùng thì ham muốn đã nuốt chứ mọi thứ.
“Muốn, Trần Tiện Châu…”
“Nhan Nhan”
Nụ hôn của anh ấy lại rơi xuống.
“Anh sẽ cho em tất cả, em muốn cái gì, anh sẽ đều cho em”
10
Khi mọi chuyện kết thúc thì trời đã tối.
Điện thoại của tôi hiện lên rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn trên Wechat.
Một nửa trong số đó là của Cố Thanh Hoài.
Tôi không trả lời và sau khi suy nghĩ thì tôi đã chặn hết tất cả thông tin liên lạc của hắn.
Một lúc sau, điện thoại của Trần Tiện Châu cũng vang lên.
Anh ấy nhấc máy, giọng nói của Cố Thanh Hoài lập tức vang lên rõ ràng.
“Tiện Châu, cậu đang ở đâu?”
Trần Tiện Châu đưa tay ra rồi kéo tôi vào lòng.
Tôi mệt muốn chế//t, cả người mềm nhũng như bùn mà nằm bất động trong vòng tay của anh ấy.
“Đang ở cùng với bạn gái, có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là không thấy ai nghe điện thoại của Triển Nhan thôi”
“Tôi thì không sao nhưng mọi người thì đang lo lắng cho cô ấy”
“Nhà hai người ở gần nhau, cậu sang xem cô ấy đã về nhà chưa?”
Trần Tiện Châu rũ mắt nhìn tôi, tôi làm động tác “suỵt” với anh ấy.
“Tôi thấy cô ấy về rồi”
”Vậy thì được rồi, tôi không làm phiền cuộc hẹn của hai người nữa”
Cố Thanh Hoài trêu chọc thêm vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại.
Trần Tiện Châu đặt điện thoại sang một bên rồi lại cầm lấy điện thoại của tôi.
“Mở khóa”
“Làm gì vậy?”
“Bỏ anh ra khỏi danh sách đen”
Tôi miễn cưỡng mở khóa và nhìn anh ấy xóa hết số trong danh sách đen.
Cảm giác trong lòng vừa phức tạp lại vừa kỳ lạ.
Trên thực tế thì tôi không muốn chặn anh ấy nhiều như vậy đâu.
Nhưng dù sao thì nó cũng rất sảng khoái.
”Triển Nhan”
“Làm sao vậy?”
“Đừng tới tìm anh mỗi khi em muốn làm”
“Em cũng đừng quên những gì mà em đã hứa với anh vừa rồi”
Tôi ấp úng nửa ngày rồi đưa cho anh ấy một câu danh ngôn: “Lời em nói trên giường mà anh cũng tin, anh có ngốc không vậy…”
Trần Tiện Châu dường như bị tôi chọc tức đến bật cười.
“Được rồi, em không cần phải thừa nhận điều đó đâu”
Anh ấy cúi đầu rồi nắm lấy cằm tôi: “Ngày mai anh sẽ lập tức đến nhà em để nói chuyện với chú và dì, nói về chuyện chúng ta đã hẹn nhau ba lần để làm chuyện này”
Nếu bố mẹ tôi biết chuyện giữa tôi và Trần Tiện Châu thì chắc chắc sẽ lấy sổ hộ khẩu mà ép tôi kết hôn với anh ấy.
“Được rồi mà, em biết rồi, em thừa nhận nhưng mà anh cho em một chút thời gian được không?”
“Vậy thì được, khi nào em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta và khi nào em muốn chúng ta tiếp tục làm”
“Em không có bất mãn với ham muốn đến thế đâu…”
Trần Tiện Châu cắn nhẹ môi tôi: “Đúng rồi, anh cũng không hài lòng với ham muốn của mình như vậy đâu”
“Chỉ là sau mỗi lần làm xong thì anh đều muốn thay ga giường mà thôi”
“Trần Tiện Châu”
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận vô cùng, tức giận đến mức hung hăng mà cắnn lên cằm của anh một cái.
Không phải anh ấy xấu xa đến vậy đầu nhưng anh ấy cứ bám lấy tôi.
Nếu không thì làm sao tôi có thể phản ứng lớn đến như vậy.
Sau đó không bao lâu, trong vòng bạn bè có người đi du học trở về và tổ chức tụ tập.
Tôi cùng với Trần Tiện Châu, Cố Thanh Hoài hiếm khi mới gom đủ một chỗ.
Cố Thanh Hoài còn dẫn theo Lâm Mạn Thư đến.
Chỗ ngồi của tôi và Trần Tiện Châu vẫn được bạn bè chăm sóc mà tách ra rất xa.
Dù sao thì trước kia tôi từng theo đuổi Cố Thanh Hoài.
Sau ba ly rượu thì bầu không kí dần dần ấm áp hơn.
Có người hỏi Cố Thanh Hoài: “Thanh Hoài, khi nào thì được uống rượu mừng của hai người đây?”
Cố Thanh Hoài dường như mơ hồ liếc nhìn tôi một cái, thân mật ôm lấy Lâm Mạn Thư: “Sắp rồi, đã lên kế hoạch hết rồi”
Tất cả mọi người trong vô thức mà nhìn về phía tôi.
Tôi thậm chí còn không nhướng mày, chỉ cúi đầu ăn canh một cách hài lòng.
Các món ăn tối nay rất ngon, còn có vài món mà tôi thích.
Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn được gửi đến từ Trần Tiện Châu.
“Một lát nữa em có muốn đi dạo để giúp tiêu hóa không?”
“Đi dạo ở đâu vậy?”
”Bên hồ, ở đây có một hồ nước nhân tạo, khung cảnh cũng rất tốt”
“Được rồi”
Ăn một chút thì đã thấy hơi no, Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư thể hiện tình cảm đến mức thiếu chút nữa là tôi muốn nôn hết ra rồi.
Ra ngoài đi dạo một chút cũng được.
“Chúng ta tách nhau ra đi, anh đi trước đi, lát nữa em đi tìm anh sau”
Trần Tiện Châu không có trả lời nhưng một lúc sau, anh ấy cầm bao thuốc rồi đứng lên.
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc với hít thở không khí trong lành một chút”
Chờ anh ấy ra ngoài khoảng chừng mười phút, tôi cũng đứng lên: “Tôi đi vệ sinh một lát”
Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, không ai chú ý đến những chi tiết này.
Nhưng tôi không biết rằng lúc tôi đi ra ngoài thì Cố Thanh Hoài đã nhìn tôi vài lần.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì hắn cũng đứng lên theo.
Mà trong nháy mắt cửa đóng lại, anh cũng đứng lên theo.