“Chỉ tôi mới giải được debuff hay người khác cũng làm được?”
21
Tôi chưa nghĩ đến vấn đề này bao giờ, tuy mấy lần trước đều là Nam Triệt nhưng đâu ai biết được sau này sẽ thế nào.
“Đến giờ thì chỉ có một mình cậu thôi.”
Nam Triệt nheo mắt nói: “Cũng có khả năng là người khác.”
“Là cậu thì còn tàm tạm, lỡ như…” Tôi chớp mắt.
Còn chưa kịp nói hết câu tôi đã bị anh lập tức cắt ngang: “Là tôi còn tàm tạm? Tốt hơn nữa là Hứa Gia Hoà à?”
Đang yên đang lành sao lại lôi Hứa Gia Hoà vào! Chẳng phải tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh rồi sao!
Tôi cất cao giọng: “Chẳng phải tôi đã nói với cậu tôi chỉ coi anh ấy là bạn bè trong sáng sao! Vả lại kể từ cuộc điện thoại lần trước chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa.”
Vừa mới nói dứt câu, đột nhiên điện thoại của tôi rung lên.
Không phải chứ…
Tự dưng tôi lại có một linh cảm chẳng lành.
Mở ra nhìn, không ngờ lại là Hứa Gia Hoà lâu ngày không liên lạc.
Mặt tôi kiểu một lời khó mà nói hết.
Nam Triệt như cười như không nhìn tôi: “Rát mặt chưa?”
Hơi hơi.
“Em Khúc, về chuyện lần trước anh thật sự xin lỗi, anh không có tư cách chất vấn em bằng giọng điệu đó, em có thể cho anh một cơ hội được đứng trước mặt nói xin lỗi em không?” Anh nhìn màn hình điện thoại rồi đọc to tin nhắn của Hứa Gia Hoà.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem sẽ trả lời thế nào thì đã bị một bàn tay thon dài giằng mất chiếc điện thoại.
Vô thức muốn giành lại nhưng lại bị anh dùng một tay đẩy đầu ra.
Chỉ thấy Nam Triệt ấn vào nút voice chat: “Gặp mặt xin lỗi thì không cần, gặp anh xong cô ấy lại phải mất cả buổi để dỗ bạn trai, bớt chút việc cho cô ấy đi.”
“Bạn trai?” Tôi ngạc nhiên thốt lên.
“Anh đây.”
Anh cười cười nhìn tôi, hình bóng của tôi lấp đầy trong đôi mắt đen láy đó.
Tôi thấy mặt mình nóng ran, tim đập thình thịch, cụp mắt, tự dưng không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh.
“Cậu… cậu cũng không thể giành điện thoại của tôi như thế được.” Đầu óc tôi đang rất rối bời, cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Trong lúc vô thức tôi đã mặc nhận Nam Triệt là bạn trai của mình.
Anh mỉm cười, rất hiếm khi tôi thấy anh mừng ra mặt như thế.
“Vẫn chưa gửi mà.” Nam Triệt trả lại điện thoại cho tôi, quả nhiên anh vẫn chưa gửi.
“Chuyện của cậu, cậu tự giải quyết, tôi sẽ không xen vào.”
Tôi thấy lúc Nam Triệt nói ra câu này, trông anh rất bảnh.
“Quay lại chuyện của chúng ta đi.” Nam Triệt ngước mắt, đôi mắt anh như tỏa sáng: “Khúc Chi Sơ, cậu có muốn học kèm miễn phí 1×1 khoá tiếng Anh cấp sáu có giá 5000 tệ không?”
Tôi hiểu ý anh, hai tai đỏ bừng.
Nhưng vẫn không sửa được cái thói bốp chát.
“Miễn phí thì có gì tốt đâu.”
C ứ u!
Nam Triệt không hề nương tay bẹo má tôi, vừa tức lại vừa buồn cười nói: “Cậu dị ứng với lãng mạn à.”
22
“Làm oan gia suốt ngần ấy năm, bốp chát quen rồi.” Tôi xấu hổ sờ sống mũi.
“Đơn giản, tôi có thể sửa thói quen này giúp cậu.”
“Sao cơ… ưm…”
Nụ hôn đến một cách bất chợt khiến những lời muốn nói không cánh mà bay.
Nam Triệt khàn giọng bảo: “Bốp chát một lần, hôn năm phút.”
23
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi vẫn không thể tin được chuyện mình và oan gia từ nhỏ đã trở thành người yêu.
Lạc Uyển đăng bài giải thích chỉ là hiểu lầm trên diễn đàn trường, nhân tiện còn quảng cáo luôn cho khóa học cấp bốn của Nam Triệt.
“Anh Nam ra tay, tôi có tiếng Anh cấp bốn.”
Tôi rất nghi ngờ có phải Nam Triệt cố tình nhờ cô ấy q uảng cáo không.
Tôi cũng nói rõ ràng mọi chuyện với Hứa Gia Hoà, chỉ giấu nhẹm mỗi chuyện giọng điện tử.
Anh Hứa là một người rất tốt tính, người gì đâu mà vừa dịu dàng, lý trí lại còn đẹp trai.
Nhưng tiếc thay, ai bảo một cây cải trắng như tôi lại bị con heo Nam Triệt ủi mất trước chứ.
Nghĩ tới đây, tôi chống cằm nhìn anh bạn trai đang nghiêm túc nghe giảng bên cạnh.
Khuôn mặt đẹp trai, sống mũi cao thẳng, góc hàm bén đ ứt tay.
Haiz, cũng không thiệt.
Tôi thầm gật đầu.
“Khụ… Nữ sinh mặc áo trắng búi tóc ngồi hàng ghế thứ tư, nếu tôi đoán không nhầm thì em học khoa Trung Văn phải không. Tôi biết người yêu em rất bảnh nhưng nếu đã đến đây dự thính thì ít nhất em cũng phải chú ý đến lão già như tôi một xíu chứ.”
Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Giọng nói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc.
Tôi vô thức nhớ tới trải nghiệm ở tiết học lý thuyết văn hoá lần trước, đơ người ngẩng đầu lên nhìn. Chẳng phải giảng viên đang đứng trên bục giảng là giảng viên môn lý thuyết văn hoá của tôi sao?”
“Em xin lỗi thầy, em sẽ nghiêm túc nghe giảng.” Tôi khóc không ra nước mắt.
Thầy mỉm cười hoà ái, cũng không làm khó tôi mà tiếp tục giảng bài.
Nam Triệt ngồi bên cạnh cười run cả vai.
Tôi cười khẩy, vô tình bẹo vào phần thịt trên cánh tay anh rồi vặn một vòng.
Lúc này anh bị đau kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu thôi cười nhạo tôi.
Nghe giảng một lúc tôi mới biết thì ra môn Lịch sử pháp lý của ngành luật lại là lớp do giảng viên môn Lý thuyết văn hoá của tôi dạy, sao có thể trùng hợp như thế chứ!
Nếu không phải do đề phòng giọng điện tử đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không muốn đi học cùng Nam Triệt đâu!
Bởi vì dạo này chúng tôi cứ như hình với bóng nên bây giờ trên diễn đàn trường toàn là…
“CP Khúc Khuỷu là thật đấy!”
24
Biến oan gia thành bạn trai cũng rất tuyệt.
Tuy mỏ anh hôn nhưng lại rất hiểu tôi.
Chỉ cần một ánh mắt anh cũng hiểu tôi đang cần gì.
Lúc đi ăn cùng nhau, tôi vừa nhìn miếng th ịt bò trong bát Nam Triệt, còn chưa kịp mở miệng anh đã cầm đũa lên…
Và rồi ăn hết số th ịt bò còn lại.
Ăn sạch sành sanh.
“Đừng có hòng.” Anh ung dung cười nói.
Tức á, tức á.
Tôi xin được rút lại câu đầu tiên, biến oan gia thành bạn trai không tuyệt tẹo nào.
“Đồ nhỏ mọn, đồ nhỏ mọn.” Tôi tức giận cầm đũa chọc vào bát cơm.
Anh bình tĩnh nói một câu: “Em có thể tức giận nhưng đừng lãng phí lương thực.”
…
Còn ăn gì được nữa, tôi tức no rồi.
Tôi giận dỗi.
Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng đã phi như bay, hòng bỏ lại Nam Triệt ở phía sau.
Nhưng đi được vài bước anh và đôi chân dài của anh đã nhanh chóng đuổi kịp tôi.
Tôi tăng tốc, vẫn như thế.
Lại tăng tốc.
Anh kéo tay tôi lại, giọng nói trầm trầm pha chút vui vẻ: “Khúc Chi Sơ, em không biết sau khi ăn xong không được vận động mạnh à, nếu em chạy 800m với tốc độ này, còn sợ không qua nổi sao?”
Tôi dừng bước, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn anh, hừ một tiếng: “Em không nói chuyện với đồ nhỏ mọn.”
“Debuff: Đau thắt ngực, thời gian đếm ngược 10 giây.”
“Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 20 giây.”
Này, nhất định phải xuất hiện lúc tôi đang giận sao?
Tôi còn đang cãi nhau đó? Cãi nhau, có hiểu không!
Có thể là do gương mặt méo xệch của tôi, Nam Triệt thông minh cũng đoán ra được gì đó.
Anh kéo tôi đến một con ngõ vắng người qua lại.
Vào giây đếm ngược cuối cùng, đôi môi căng mọng sáp lại gần.
Không có cơn đau, chỉ có thương tiếc vô bờ bến.
“Không nói chuyện với đồ nhỏ mọn nhưng có thể hôn mà.” Anh nói nhỏ bên tai tôi.