Ta mím môi khẽ nói: “Nếu thật sự có ngày đó con sẽ dùng hết toàn lực không làm liên lụy đến Lục gia.”
“Lục Chiêu Ý!”
Ca ca lạnh lùng quát lên một tiếng, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy dùng giọng điệu nghiêm nghị như thế nói chuyện với mình.
“Muội là nữ nhi của Lục gia, là muội muội của ta. Chúng ta và muội trước sau đều là nhất thể.”
Ánh nến đong đưa lúc sáng lúc tối bao phủ lấy ca ca, khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm một tầng lạnh lẽo.
“Ta sẽ nghĩ cách.”
20
Mấy ngày kế tiếp ta không gặp lại Tạ Trọng Lâu nữa.
Nghe nói chàng dẫn theo Quan phó tướng, cả hai thúc ngựa một đường ra kinh hướng về khu vực Bạch Hạc Đình, nơi mặt thẹo và thuộc hạ chạy trốn.
Cùng lúc đó ca ca bắt đầu âm thầm liên lạc với các đồng liêu có quan hệ thân thiết trong triều, cố gắng nghĩ cách giúp Tạ Trọng Lâu thoát tội.
Trong lòng ta tràn đầy hổ thẹn, dường như mẫu thân đã nhận ra nên cố ý mang điểm tâm và chè ta thích ăn tới phòng thăm ta:
“Chiêu Chiêu, Chiêu Huyền là ca ca của con, mấy ngày nay con mất hồn mất vía, ngày càng tiều tụy như thế nào chúng ta đều nhìn trong mắt nhưng không thể giúp được gì. Bây giờ nó có thể giúp con một tay thì vui mừng còn không kịp nữa là, sao có thể oán trách con?”
Ta nghiêm túc nói:
“Con biết, nhưng dù sao nguyên nhân của việc này đều bắt nguồn từ con, hoàng thượng vốn đã có nhiều nghi kỵ với Lục gia, bây giờ ca ca còn làm như vậy, nếu bị xem là kết bè kéo cánh….”
Mẫu thân cầm tay ta, để ta nằm trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu ta như ngày còn bé:
“Chiêu Chiêu đừng quá lo lắng, chuyện này cha con sẽ biết cách giải quyết.”
Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Mấy ngày sau đó ta vô tình nghe người hầu trong phủ tán dóc với nhau rằng Thẩm Tụ của phủ Tuyên Bình Hầu vài ngày nay đã sốt cao nhiều lần, ngay cả lúc hôn mê cũng không ngừng khóc lóc.
Trong miệng lúc thì liên tục gọi tên Tạ Trọng Lâu và tên một nam nhân xạ lạ.
Lúc thì trầm mặc an tĩnh, không nói lời nào.
Sau đó mấy hôm, kinh thành dần nổi lên lời đồn đãi bốn phía nói nữ nhi của Lục Thái phó sau khi bị giặc cỏ bắt đi đã bị thất trinh, bây giờ chỉ còn là một đôi giày rách.
Thậm chí còn có người suýt xoa rằng Tạ Trọng Lâu quá may mắn, may mắn rằng ta sớm đã xin hủy hôn mới giúp chàng thoát được một kiếp.
Cũng tại lúc này Tạ Trọng Lâu cuối cùng đã hồi kinh.
Chàng giục ngựa chạy như bay hơn tám trăm dặm, cầm theo cái đầu của mặt thẹo vào cung cầu kiến thánh thượng.
Nghe nói lúc chàng nhập kinh thì Thẩm Tụ đứng ngay trước cổng thành chặn đường ngăn cản, nhưng suýt chút nữa đã táng thân dưới vó ngựa.
Nàng ta bị kinh sợ, ngay sau đó bị Tuyên Bình hầu phu nhân cưỡng chế lôi về giam cầm trong phủ.
“Lúc hoàng thượng nhìn thấy cái đầu của trùm thổ phỉ thì sặc mặt dịu đi đôi chút, sau đó lại có triều thần góp lời hay cho Tạ Trọng Lâu, người liền thuận thế làm Tạ Trọng Lâu lấy công chuộc tội, quan phục nguyên chức, mấy ngày nữa sẽ lên đường bình loạn mười ba châu của Bạch Hạc Đình.”
Ca ca vừa về phủ liền đi tìm ta trước:
“Sau khi bãi triều Tạ Trọng Lâu lại đi cầu kiến Thái hậu, khẩn cầu Thái hậu ban hôn cho muội và hắn một lần nữa.”
Ta đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.
“Thái hậu đã đồng ý.”
Tin tức Tạ Trọng Lâu xin Thái hậu tứ hôn với ta một lần nữa cũng truyền khắp Kinh thành một cách nhanh chóng.
Có người nói Tạ lão tướng quân cực kỳ bất mãn chuyện này, sau khi bãi triều đã ngăn cản Lục thái phó, hai người cãi nhau một trận rất to, miệng mắng toàn mấy lời khó nghe với nhau, tình nghĩa nhiều năm cứ thế tuyệt giao, trở mặt thành thù.
Ta hiểu tính toán của phụ thân.
Nhất định là phụ thân đã thương nghị với Tạ bá phụ cùng nhau hoàn toàn phân cách thế lực hai nhà ra, chỉ cầu Hoàng thượng sẽ không lại sinh lòng kiêng kỵ rồi lại gây thành nghi ngờ.
Chiều tà chạng vạng, hoàng hôn hướng tây, Tạ Trọng Lâu lại tới phủ Thái phó cầu kiến nhưng bị ca ca ngăn cản ở cửa:
“Chiêu Chiêu bệnh nặng mới khỏi bây giờ cần nhất là tĩnh dưỡng, mời Tạ tướng quân về trước ngày sau lại gặp.”