Ca ca của ta là thị vệ của tiểu thư, hắn tự nhận mối quan hệ giữa mình và tiểu thư đã vượt quá tình cảm nam nữ bình thường.
Sợ tiểu thư vào cung sẽ chịu cảnh cô độc, ca ca bán hết nhà cửa đất đai, hủy bỏ hôn sự của ta, đưa ta vào cung làm cung nữ.
Lúc tiểu thư bị người ta vu oan, ca ca nhờ người đánh gãy chân ta để chứng minh sự trong sạch cho tiểu thư.
Khi quân phản loạn hoành hành, ca ca bắt ta đổi quần áo, chịu đựng nhục nhã thay cho tiểu thư.
Ta ch.ế.t ở đầu đường, đến khi mở mắt ra thì ta lại quay về ngày ca ca ép ta vào cung.
1
“Cái gì? Con muốn để Mộc Vân vào cung làm cung nữ ư?”
Vừa mở mắt ra ta đã trông thấy gương mặt tràn ngập âu lo của cha mẹ mình.
Còn vị ca ca đang mặc y phục thị vệ mới tinh của ta thì gật đầu đầy kiên định: “Tiểu thư nhập cung cần có người thân cận giúp đỡ, con thấy Mộc Vân rất thích hợp.”
Nghe đến đây, ta biết mình sống lại rồi.
Vào hôm nay, ca ca của ta ta thông báo với cả nhà rằng hắn đã tiêu một khoản tiền rất lớn để xây dựng vài mối quan hệ, chẳng những mua chức thị vệ, hắn còn thêm tên ta vào danh sách cung nữ sắp nhập cung nữa.
Giờ phút này, sắc mặt cha mẹ ta đều khó coi vô cùng.
Ca ca vào cung làm thị vệ cũng là cách tốt để lập nghiệp.
Nhưng rõ ràng ta đã được hứa hôn, đối phương có gia cảnh giàu có, nhân phẩm lại tốt, khó khăn lắm cha mẹ mới tìm được người thích hợp cho ta cơ mà.
Nếu ta vào cung thì hiển nhiên hôn sự này sẽ đi tong.
Chưa kể cung đình là nơi nguy hiểm, chẳng biết ta có thể sống đến 25 tuổi để xuất cung hay không nữa, mà dẫu ta có ra ngoài được thì cũng đã lỡ thì, ai thèm lấy ta đây?
Mẹ ta bắt đầu thút thít, còn cha ta lại nghĩ đến chuyện khác.
Ông nhíu mày hỏi ca ca ta: “Phong nhi, con chuẩn bị nhiều như vậy, chắc là dùng đến mấy trăm lượng bạc nhỉ? Nhà chúng ta… có nhiều tiền như vậy ư?”
Lòng ta thắt lại, trí nhớ của kiếp trước ùa về, ta biết ca ca sẽ nói ra đáp án khiến cha ta bạc đầu chỉ trong một đêm.
Quả nhiên, ca ca bình tĩnh trả lời: “Con bán nhà tổ ở quê rồi.”
2
Nghe đáp án đó, sắc mặt cha ta tái đi, còn mẹ ta suýt thì bất tỉnh.
Phải biết rằng, nhà tổ ở quê chính là sinh mệnh của cha mẹ ta.
Bọn họ cơ cực cả đời, chờ đến khi tuổi cao sức yếu thì sẽ về lại quê nhà hưởng phúc.
Mà hôm nay nơi đó bị ca ca ta bán mất, tiền bạc cũng bị huynh ấy dâng cho các mối quan hệ, ngày sau cha mẹ ta không còn chỗ đi, chỉ có thể đến thôn trang của người khác để dưỡng lão.
Nói là dưỡng lão, nếu gặp chủ thôn xấu tính thì làm việc quần quật cả ngày chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng hở ra sẽ bị quở trách đánh mắng nữa chứ!
Kiếp trước, ta điên cuồng mắng ca ca bất hiếu, vậy mà hắn còn trách ngược lại ta.
“Mộc Vân, trong ‘trung hiếu’, chữ ‘trung’ đứng trước chữ ‘hiếu’!”
“Hơn nữa, nhà chúng ta có gạo và lương thực, làm gì mà khó khăn đến thế?”
“Tiểu thư một thân một mình trong thâm cung, nàng ấy buồn bã, sợ hãi biết bao?”
“Điều muội nên nghĩ ngay lúc này là làm sao tận hiến, trung thành và bảo vệ nàng ấy thật tốt, chứ không phải chỉ biết lo cho bản thân như thế này!”
3
Ca ca của ta vẫn luôn như thế.
Từ khi ta hiểu chuyện, hắn đã dạy ta phải trung thành với tiểu thư cả đời.
Nhưng chúng ta không phải là người làm của tiểu thư.
Tiểu thư xuất thân từ Hầu phủ, cha ta là người quản lý tiền nong, sổ sách của Hầu phủ, còn mẹ ta là quản sự phụ trách vườn hoa.
Từ hai năm trước, bọn họ đã chuộc khế ước bán thân và trở thành người tự do rồi.
Vậy mà ca ca của ta cứ khăng khăng giữ lấy thân phận người làm cho tiểu thư.
“Một ngày làm người hầu, cả đời mang tình nghĩa. Cả kiếp này, tiểu thư mãi là chủ tử của ta.”
Một mình hắn hầu hạ chưa đủ, hắn muốn ta cũng phải thành tâm cống hiến sức lực cho tiểu thư.
Kiếp trước, ta bị hắn đưa vào trong cung, nhờ hắn đút lót nên ta “được” làm người hầu của tiểu thư ở Xuân Thủy Hiên.
Lúc tiểu thư bị Hoàng thượng nghi ngờ, ta cùng hai nha hoàn chuyên canh gác bị áp giải đến Thận Hình Ty để dùng nghiêm hình thẩm vấn.
Cho đến khi tiến vào Thận Hình Ty, ta vẫn còn ôm may mắn.
Bởi vì ta biết thái giám phụ trách hành hình của Thận Hình Ty có giao tình với ca ca, hắn biết ta là muội muội của ca ca thì sẽ lưu tình chứ nhỉ?
Nào ngờ ca ca đích thân tới Thận Hình Ty và dặn dò vị thái giám kia rằng:
“Tiểu chủ đang bị Hoàng thượng nghi ngờ, tình hình rất nguy cấp.”
“Ngươi nhất định phải đánh mạnh vào. Chỉ khi đám cung nữ này một mực khẳng định tiểu chủ trong sạch thì Hoàng thượng mới hết ngờ vực.”
Ngay cả thái giám kia cũng không nhịn được: “Nhưng Mộc Vân là muội muội ruột thịt của ngươi, nếu đánh mạnh quá thì cả đời nàng sẽ bị hủy hoại mất.. Ngươi ăn nói với cha mẹ ngươi thế nào đây?”
Ca ca ta lắc đầu: “Thân phận hôm nay của muội ấy chính là cung nữ của tiểu chủ, tiếp sau đó mới là con gái của cha mẹ, là muội muội của ta. Chữ ‘trung’ đứng đầu, ta không thể nghĩ đến cảm xúc cá nhân được.”
Lúc đó, ta đã kinh ngạc nhìn hắn rồi kêu lên thảm thiết: “Ca!”
Vậy mà ca ca của ta chỉ cau mày, mặt mày vô cùng chính trực: “Mộc Vân, hiện tại chính là thời khắc hoạn nạn mới thấy chân tình, muội phải để tiểu chủ thấy được lòng trung thành của muội.”
Để thực hiện hai chữ “trung thành”, ta cùng hai cung nữ kia đã chịu đựng mọi hình phạt của Thận Hình Ty.
Ta là người ổn nhất khi chỉ gãy một chân, bảo vệ được mạng sống.
Còn hai cung nữ kia không may mắn như vậy, một người không chịu nổi khổ hình nên cắn lưỡi tự vẫn, còn một người thì trút hơi thở cuối cùng khi đang hứng trận đòn roi.
Cuối cùng, tình cảnh bi thảm ấy đã khiến Hoàng thượng tin tiểu thư trong sạch.
Sau khi ta được đưa về Xuân Thủy Hiên, tiểu thư còn chẳng tới thăm ta lấy một lần.
Nàng ta đang bận thân mật với Hoàng thượng trong Ngự thư phòng, lo lấy lòng Thánh thượng chứ bỏ công để ý đến cung nữ như ta làm gì.
Ca ca cảm thán: “Hoàng thượng biết lần này nghi oan cho tiểu chủ nên đã thăng vị cho người, lại còn ban thưởng rất nhiều thứ nữa.”
Trải qua chuyện này, Hoàng thượng bắt đầu sủng ái tiểu thư vô cùng, thậm chí ngài còn đưa tiểu thư theo.lúc vi hành đến Giang Nam.
Nào ngờ còn chưa tới Giang Nam thì đã gặp phải quân phản loạn cướp thuyền.
Quân phản loạn xông lên thuyền, bắt đám nữ nhân rồi lăng nhục. Bọn chúng ngông cuồng đến mức không quan tâm đến đám cung nữ mà chỉ tìm Hoàng hậu và phi tần – những người mặc cung trang lụa là – mà thôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ca ca của ta vọt tới.
Hắn bảo vệ ả tiểu thư đang khóc lóc la hét sau lưng, sau đó ép ta mặc áo choàng của phi tử lên người rồi đẩy ta ra khoang thuyền.
Đó là cơn ác mộng kinh hãi nhất trong đời ta.
Quân phản loạn tóm lấy ta, bọn chúng la hét, luôn miệng nói phải nếm thử mùi vị nữ nhân của Hoàng đế.
Mà trên bong thuyền, ca ca che chắn cho tiểu thư nhảy xuống thuyền nhỏ, sau đó họ chạy trốn mất dạng.
Trong suốt thời gian ấy, ca ca còn chẳng thèm quay đầu nhìn ta lấy một lần.
…