Ta cảm thấy hơi buồn bã, cho dù đã quen bị mọi người gọi là đứa ngốc nhưng lời này từ miệng của hoàng thái tôn nói ra lại làm ta cảm thấy vô cùng uể oải.
Trong lòng ta, hoàng thái tôn tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại là một người tốt.
Cơm nước ở Cung Trọng Hoa rất không tồi, mỗi lần các cung nhân ăn xong mà để thừa bánh bao và đồ ăn lại thì ta đều sẽ gói mang về cho Quế Hoa ma ma và mọi người ở lãnh cung.
Hành động này của ta Ngọc Xuân cô cô đều biết, thái tôn cũng rõ ràng.
Ngọc Xuân cô cô nói, thái tôn chưa nói có thể hay không, thôi thì tùy ta muốn làm thì làm.
Thái tôn tốt như vậy lại cũng nói ta là đứa ngốc.
Ta tủi thân cắn môi một cái, nghiêng đầu sang bên với vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt chợt rơi vào hộp điểm tâm sơn son thếp vàng trên bàn, đột nhiên lấy lại tinh thần, lắp bắp nói —-
“Thái tôn điện hạ, em, em có thể ăn một miếng sao?”
Hộp cơm hình lục giác tinh xảo bày biện sáu loại điểm tâm và mứt trái cây khác nhau, là do Ngọc Xuân cô cô vừa đưa tới.
Đại khái là chưa từng có người xin thái tôn một miếng điểm tâm nên hắn hơi bất ngờ, sau đó mím môi, chau mày giơ tay đẩy hộp đồ ăn về phía ta.
Ta lập tức vươn tay ra lấy, chọn một miếng thoạt trông rất ngon miệng.
Một miếng vào bụng rồi mà chưa kịp nhấm nháp ra mùi vị gì, ta lại trông mong nhìn hắn: “Em ăn một miếng nữa có được không?”
Mỗi khi luyện chữ thái tôn không thích nhất là bị người khác quấy rầy, nếu là ai khác, cùng lắm thì kéo ra ngoài là được.
Nhưng hắn vừa bực mình ngẩng đầu thì lại bắt gặp ánh mắt của ta, đang định nổi giận lại chợt nghĩ tới ta chỉ là một con nhóc con, lập tức không nói gì nữa, chỉ phất tay ra hiệu ta mau cầm luôn cái hộp điểm tâm đấy đi chỗ khác đi.
Thế là ta mặt mày hớn hở, ôm hộp đồ ăn ngồi xổm cạnh chân bàn.
2
Từ lúc ta tới thư phòng của thái tôn, Ngọc Xuân cô cô ngạc nhiên phát hiện ra có một khoảng thời gian đồ ăn trong bữa tối của thái tôn chợt nhiều hơn hẳn ngày trước.
Mãi cho đến một lần ta đưa chiếc bánh đào được bọc trong khăn cho cô cô ăn thì bà ấy mới biến sắc nói nếu còn có lần sau nữa thì sẽ đuổi ta ra khỏi cung ngay.
Ta giật mình, từ lúc ấy không dám lại đòi ăn điểm tâm của thái tôn nữa.
Nhưng ta không kìm được cơn thèm ăn, nhân lúc thái tôn không để ý, ta vừa lén lút nhìn hắn vừa lặng lẽ giơ tay mò điểm tâm trong hộp đồ ăn.
Mò một lần, sau đó mò suốt ba năm.
Đương nhiên thái tôn biết rõ ta đang làm gì, nhưng hắn chưa bao giờ vạch trần ta dù chỉ một lần, có lẽ là do hắn chẳng muốn so đo với một đứa ngốc làm gì cũng nên.
Có một lần ta vừa mới lén lút nhét miếng bánh ngọt vào miệng, thậm chí còn chưa kịp nuốt xuống thì thái tôn lại đột nhiên nổi hứng rồi gọi ta đến lấy cho hắn miếng mực đỏ tốt nhất tới, hắn nói rằng mình muốn vẽ tranh.
Ta bị nghẹn tới nỗi trợn trừng cả mắt, vừa chạy đi lấy thỏi mực trong hộp vừa ra sức vỗ ngực bôm bốp, vỗ mấy lần mới khó khăn lắm nuốt được miếng bánh kia xuống bụng.
Khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng thoáng khôi phục vẻ bình thường, ta đứng cạnh thái tôn mài mực cho hắn, chỉ thấy hắn nâng bút thành thạo, mặt mày chuyên chú, mới hai ba nét bút trên giấy đã xuất hiện một con chuột nhỏ.
Con chuột nhỏ béo núc màu xám trắng, ngây thơ đáng yêu, đảo mắt nhìn quanh, sinh động như thật. Con chuột nhỏ này đang ngấu nghiến một trái lựu bị nứt đôi ở trên bàn.
Thái tôn vẽ vô cùng đẹp, ngay cả mấy sợi lông chuột mềm mại cũng được phác họa cực kỳ sống động, khiến cho con chuột béo này trông có vẻ rất hài hước đáng yêu.
Cuối cùng thái tôn đặt tên cho bức tranh này là “Chuột nhắt”.
Năm đó ta mười ba tuổi, thấy thái tôn vẽ tranh đẹp như vậy, không khỏi vui mừng quá đỗi, cong mi mắt lên rồi giơ một ngón cái với hắn.
Thái tôn nhướn mày liếc nhìn ta, bật cười hơi khẽ rồi lại cầm bút lên chấm một hạt lựu nhỏ không đáng chú ý lên hàm râu của chuột béo.
Ta vui vẻ cực, lại tiếp tục giơ ngón cái lên nịnh hót hắn —-
“Điện hạ thật là giỏi! Giỏi quá giỏi quá!”
Thái tôn mặc kệ mấy lời tâng bốc của ta, ra lệnh cho ta cất tranh cho kỹ vào. Ta liên tục gật đầu, đang định cầm tranh rời đi thì lại nghe thái tôn gọi ta một tiếng.
Ta hơi nghi hoặc, đành quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó bỗng thấy hắn đưa tay ra hiệu cho ta. Ta bước lên vài bước tới trước mặt hắn, hắn nhíu mày, giơ tay lau một cái trên khóe môi ta với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Sau khi xem xét kỹ càng ta mới phát hiện thì ra điểm tâm ban nãy ta ăn vụng còn dính một miếng ở khóe miệng.
Thái tôn rất ít nói, hơn nữa còn cực kỳ thích yên lặng ngồi đọc sách trong thư phòng. Mà ta thì bởi có thân phận là đứa ngốc ở đây nên càng ngày càng không sợ hắn.