23.
Ta nhanh chóng hiểu nàng ta định làm gì, với những thủ đoạn bẩn thỉu trong cung thì cách trực tiếp nhất là để người ta bắt gian tại giường, hủy hoại sự trong trắng của một nữ tử.
Không khác những gì ta dự đoán là bao.
Lâm Nguyệt tuyệt đối không để bản thân bị hủy hoại như vậy, Chu Sở Chi kịp thời dẫn người đến cứu Lâm Nguyệt bị trúng mê hương, sau đó dùng thủ đoạn mạnh bạo thẩm vấn cung nữ gần đó.
Ngũ công chúa nhanh chóng được gọi tới.
Cung nữ làm theo lời Ngũ công chúa phân phó dẫn Lâm Nguyệt đến thiên điện nghỉ ngơi, rồi run rẩy quỳ trên mặt đất.
Về phần người chủ mưu đứng sau, có phải là Vinh Vương hay không, không ai biết được.
Chu Sở Chi lấy kiếm trong tay nhắm đến Ngũ công chúa, nhưng kiếm này cuối cùng vẫn không đâm xuống, ngược lại đâm về phía cung nữ chỉ đường kia.
“Nếu tay của Ngũ công chúa quá dài thì bản hoàng tử không ngại thay ngươi chém đứt đâu!”
Giết một cung nữ mà thôi, vừa có thể khiến Chu Sở Chi nguôi giận, vừa có thể uy hiếp Ngũ công chúa.
Một mũi tên trúng hai đích.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không nói thêm gì, dù sao chuyện này là do Ngũ công chúa làm sai, ông không nhẫn tâm trách cứ nữ nhi của mình.
Vậy thì chỉ có thể chuyển lửa giận về phía cung nữ dẫn đường kia.
Một cung nữ mà thôi, chết thì chết, ai sẽ để ý chứ?
Giống như phu quân ta ngày trước, cũng chỉ là một công cụ để người khác giải tỏa sự tức giận của mình mà thôi.
Không có bất kì ai để ý.
Nhưng như vậy mới khiến ta càng không phục.
Đến khi chuyện ồn ào này kết thúc, thi thể của cung nữ kia cứ như vậy nằm trên mặt đất trong thiên điện.
Hoàng đế phân phó Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi xử lý cung nữ kia.
Dù sao đang tổ chức yến tiệc, thấy máu là xui xẻo, trực tiếp phái người ném ra bãi tha ma là được.
Không phải sao?
“Vì sao Huyện chủ vẫn chưa đi?”
Chu Thượng Chi thấy ta nhìn thi thể cung nữ trước mắt, hắn ta nhìn thoáng qua đám người đang rời đi, hạ giọng hỏi:
“Quen nàng sao?”
Ta lắc đầu, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán.
Hóa ra không chỉ mình phu quân ta mà tiểu cung nữ này cũng không có đất chôn.
Bọn họ đã làm gì sai chứ?
Chỉ nghe theo lệnh bên trên rồi dẫn đường, thậm chí còn không tham gia bất kì mưu kế nào.
Nhưng vẫn bị giết.
Chỉ vì chủ tử sau lưng quyền cao chức trọng, người khác không động được vào chủ tử, chỉ có thể ra tay với những người không liên quan này.
Thật nực cười.
Ta từ từ ngồi xuống, dùng khăn tay phủ lên mặt cung nữ kia.
Nàng đã vô cùng hoảng sợ, nên trước khi chết vẫn không thể nhắm mắt lại.
Giống như phu quân ta, chết không nhắm mắt.
“Nếu như có thể, xin Nhị hoàng tử tốn chút tâm tư, thay ta an táng nàng thật tốt.”
Chu Thượng Chi ừ một tiếng xem như đồng ý.
Lúc hai chúng ta vừa định nói đến chuyện khác thì sau lưng lại có tiếng động vang lên.
Chu Thượng Chi là người tập võ lâu năm, hắn ta có thể nghe rõ ràng dù chỉ một tiếng động nhỏ xíu, hắn ta nhanh chóng bắt người kia ra.
Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cung trang của nàng ấy tinh xảo chi tiết hơn so với cung nữ bình thường, có thể thấy nàng ấy khá có địa vị trong cung, nói không chừng là đại cung nữ của cung nào đó.
Cung nữ kia bị kéo ra, nàng ấy còn chưa kịp sợ hãi đã thấy vết máu loang lổ trước mắt.
Ta còn tưởng nàng ấy đang sợ, nhưng lại phát hiện nàng ấy đang cố gắng kiềm chế tiếng thút thít của mình.
“Ngươi… quen cung nữ trước mắt này sao?”
Lời giống vậy, nhưng lần này đã đổi thành ta hỏi người trước mắt.
Cung nữ kia nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ta.
24.
Ngoài cung.
Trong tửu điếm lớn nhất thành Trường An.
Tiểu nhị của tửu điếm đón ta vào căn phòng bao lớn nhất.
Bên trong phòng, một tay Chu Thượng Chi để sau lưng, hắn ta đứng trước cửa sổ.
Có lẽ vì là người của hoàng thất nên quanh người lúc nào cũng có hơi thở quyền quý.
Dáng vẻ của Chu Sở Chi tuấn tú, văn võ song toàn. Nhưng có lẽ vì vẫn còn trẻ nên phương diện đối nhân xử thế vẫn chưa đủ chín chắn.
Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi thì khác.
Tuy mẫu phi hắn có thân phận thấp, toàn bộ hoàng cung đều không quá để ý đến hắn, nhưng vị này mới là người thông minh hơn người, cũng là người có tâm tư sâu nhất.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hắn ta lợi dụng khuyết điểm của mình, rời khỏi trận tranh đấu ngôi vị này, chỉ đứng ngoài quan sát nhi tử của Hoàng hậu, Vinh Vương điện hạ và Tam hoàng tử Chu Sở Chi, nhi tử của sủng phi đấu nhau, chờ đến khi hai người họ đều tổn thất rồi mới tham gia, cuối cùng trở thành người chiến thắng.
Không để lộ trước mặt người đời.
Trong mắt mọi người, hắn ta là một quân tử dịu dàng như ngọc, nhưng thật ra hắn ta lại là một hoàng tử điện hạ có tâm cơ rất sâu.
Nếu không hắn ta sẽ không xuất hiện ở nơi ta tế bái phu quân, càng không kết đồng minh với ta.
Hắn ta giúp ta báo thù, ta giúp hắn ta trèo lên ngôi vị trên cao kia.
Nếu như Chu Thượng Chi thành đế vương, vậy thì Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt và Vinh Vương đều sẽ thành vật phẩm hiến tế cho phu quân ta.
Tất cả mọi người đều nói phu quân ta là nhân vật không quan trọng.
Vậy ta càng phải khiến cho những người này nhớ kỹ phu quân ta là ai!
Nghe được tiếng động phía sau, hắn ta quay đầu lại nhìn.
“Nhu Nương, bảy ngày sau phụ hoàng sẽ đến bãi săn hoàng gia để đi săn.”
Ta không lập tức trả lời.
Hắn ta đã phái người đưa tin cho ta thì nhất định là có chuyện gì đó quan trọng.
Lần đi săn này sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Ta chậm rãi ngồi xuống rót một chén trà, sau đó từ từ chờ hắn ta nói tiếp.
Chu Thượng Chi ngồi xuống trước mặt ta, sau đó lấy một phong thư từ ống tay áo ra đưa cho ta.
“Lần đi săn này của hoàng thất, Vinh Vương chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên. Hắn ta mua được cao thủ trong giang hồ, muốn dùng chiêu anh dũng hộ giá.”
Ta hơi nhíu mày, nhanh chóng hiểu được ý của hắn:
“Ý của điện hạ là chúng ta làm chim sẻ đứng sau?”
Chu Thượng Chi lắc đầu, hắn ta lại lấy một phong thư khác từ trong ngực ra.
“Biết được chuyện này không chỉ có ta mà còn có Sở Chi.”
Chu Thượng Chi chỉ vào lá thư này.
“Hắn ta mới là chim sẻ chờ sẵn.”
Ta hơi ngẩn người, lại có hơi mơ hồ. Nhưng nhìn dáng vẻ đã tính trước của hắn, ta biết chuyện này còn có uẩn khúc khác.
“Sau lưng Sở Chi có không ít người giúp đỡ, nhưng hắn ta lại quên mất những người trước kia hắn ta từng đắc tội sẽ có ngày trở thành một cây gai trên con đường làm việc lớn của hắn. Mà cây gai này sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của hắn ta.”
Chu Thượng Chi lại nói cho ta biết một chuyện khác.
Đó chính là Lâm Thù rất hận người muội muội kia, nàng ấy đã từng vứt Lâm Nguyệt ra ngoài ngoại ô, sau đó nàng ta bị sơn tặc bắt đi.
Tổ chức sát thủ có tiếng trong giang hồ có giao tình với sơn tặc. Người đứng thứ hai trong tổ chức lên núi muốn thăm huynh đệ.
Nào ngờ Tam hoàng tử giận dữ vì hồng nhan nên trực tiếp dẫn theo binh mã đến núi, thổ phỉ và rất nhiều thích khách sát thủ của tổ chức sát thủ trong giang hồ đều c/h/ế/t trên núi.
Chu Sở Chi thậm chí còn c/h/ặ/t hết đầu của bọn họ mang về thành Trường An treo trên tường thành.
Không thể nghi ngờ, hành động đó chọc giận tổ chức sát thủ kia.
Chu Thượng Chi nhân cơ hội này hợp tác với tổ chức sát thủ, trực tiếp sử dụng cho bản thân, cũng hứa hẹn với bọn họ nhất định sẽ giết chết Chu Sở Chi, báo thù cho người trong tổ chức bọn họ.
Cho lên lần này Vinh Vương ra tay, tổ chức sát thủ nhận được tin, giả vờ đáp ứng hợp tác với Chu Sở Chi rồi lập tức đưa tin đến trong đêm cho Chu Thượng Chi biết.
Bọ ngựa bắt ve, bọn họ muốn làm chim sẻ đứng chờ phía sau.
Nhưng không biết rốt cuộc ai mới thật sự là chim sẻ.