Nữ Phụ Sụp Đổ

Chương 10



“Cậu đang ngẩn ngơ gì vậy?”

“Cậu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cậu, hai người phải hạnh phúc bên nhau, đừng bỏ lỡ.”

“Ê, có nghe rõ lời tớ nói không thế?”

Giọng nữ trong đầu biến mất hoàn toàn.

Tôi ôm chầm lấy cô ấy.

“Cảm ơn cậu, bây giờ tớ sẽ đi tìm Lục Kỳ Niên.”

Kiều Lạc kéo tôi lại.

“Không định tắm rửa thay quần áo trước à?”

Tôi cúi đầu nhìn một lượt, lặng lẽ gật đầu.

16

Lục Kỳ Niên không nghe máy.

Có lẽ anh ấy đang giận, tôi muốn dỗ dành anh ấy.

Tôi gọi lại cho bạn cùng phòng của Lục Kỳ Niên.

Giọng điệu của anh ta lạnh lùng hơn lần trước tôi gọi rất nhiều.

“Cậu ấy đang ở b ệ n h v i ệ n, nếu em còn chút lương tâm thì đừng đến thăm cậu ấy.”

“Tôi không ngờ em lại là người như vậy. Ngày nào Lục ca cũng khen em, hận không thể để cả thế giới biết anh ấy thích em.”

“Kết quả thì sao? Em lại coi cậu ấy là trò đùa.”

Tôi im lặng nghe anh ta trách móc, không dám nói gì.

Kiều Lạc giật lấy điện thoại của tôi.

“Nếu Lục Kỳ Niên biết anh đối xử với người anh ấy thích như thế này thì sao nhỉ? Người ta muốn đến thăm người yêu thì sao? Anh là cái gì mà đòi ngăn cản?”

“Cha mẹ còn phải để cho con cái có không gian riêng, anh là cái gì? Anh chỉ là bạn cùng phòng thôi, vượt quá giới hạn rồi đấy. Anh bất bình thay Lục Kỳ Niên, thế thì tôi thay Dữu Dữu mắng anh vài câu thì cũng không có gì quá đáng đúng không? Nhưng tôi không hề mắng anh, vì tôi biết chừng mực, biết mình là ai. Anh thấy tôi nói có đúng không?”

Sức chiến đấu của Kiều Lạc rất mạnh, có thể mắng người ta mấy tiếng đồng hồ mà không lặp lại câu nào.

May mà cô ấy không mắng thật, nếu không thì…

Mặc dù đối phương có chút tức giận, nhưng vẫn nói cho tôi biết b ệ n h v i ệ n và số phòng b ệ n h của Lục Kỳ Niên.

Tôi tức tốc chạy đến đó.

Đến cửa phòng bệnh, tôi do dự rất lâu.

Cửa mở ra, ba anh chàng cao lớn bước ra, có lẽ họ là bạn cùng phòng của Lục Kỳ Niên.

Họ nhìn tôi một lượt.

“Đại tiểu thư à, em đừng mang cậu ấy ra làm trò đùa nữa.”

“Cậu ấy thực sự rất thích em.”

“Em không thích cậu ấy cũng không sao, nhưng đừng trêu đùa tình cảm của cậu ấy được không?”

Tôi lắc đầu: “Em không có ý đó.”

Đối phương xua tay, không biết có tin hay không nhưng cuối cùng vẫn cho tôi vào.

17

“Sao các cậu lại quay lại nữa vậy?”

Lục Kỳ Niên nghe thấy tiếng động, muốn ngồi dậy nhìn.

Tôi đưa tay đẩy anh ấy nằm xuống.

“Nằm yên nghỉ ngơi đi.”

Lục Kỳ Niên ngẩn ra vài giây, ngạc nhiên nói.

“Sao em lại đến đây?”

“Em xin lỗi.”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh.

Anh nắm lấy tay tôi.

“Không sao đâu, anh biết em chỉ đang giận dỗi nên mới không kiểm soát được cảm xúc, đúng không?”

“Là lỗi của anh, vắng mặt trong ngày sinh nhật em.”

Ánh mắt anh đầy nghiêm túc, như thể chỉ cần tôi gật đầu, anh ấy sẽ tin.

Tôi không muốn l ừ a anh ấy, thử mở lời, nhưng lần này giọng nói kia không xuất hiện trong đầu tôi nữa.

Tôi nói: “Ngày đó, em vốn muốn gửi thư tình cho anh, nhưng em vừa định tỏ tình thì nghe thấy một giọng nói kỳ lạ…”

Quá vô lý.

Nếu có ai đó nói với tôi những điều này, có lẽ tôi sẽ nghĩ người đó bị t h ầ n k i n h.

Lục Kỳ Niên lại lắng nghe rất nghiêm túc.

Tôi có chút ngại ngùng.

“Em biết lời này rất vô lý, nhưng đó chính là những gì em đã trải qua.”

“Nếu có ai đó…”

Tôi còn chưa kịp nói xong, Lục Kỳ Niên nghiêm nghị nói:

“Anh tin em.”

Tôi còn rất nhiều lời giải thích còn nghẹn trong cổ họng, nhưng không nói nên lời.

Thấy Lục Kỳ Niên nghiêm túc, tôi càng cảm thấy khó tin.

“Tại sao?”

Anh nhìn tôi, hai mắt trong veo như nước.

“Bởi vì anh yêu em.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner