Sa Vào Vũng Bùn Lầy

Chương 3



6

Nghe tôi nói sẽ đến thành phố N, Phương Lê nhất quyết đòi đi cùng.

Tôi không muốn cô ấy dính vào chuyện này, khuyên cô ấy quay về.

“Tin tớ, tớ có thể tự giải quyết được.”

Cô ấy cương quyết:

“Không, tớ sợ cậu chịu thiệt.

“Hai đứa mèo mả gà đồng đó lén lút với nhau, lại còn dẫn cả Tử Kỳ theo!

“Tớ không yên tâm để cậu đi một mình.”

Phương Lê sẵn lòng đi cùng, tôi thật sự rất cảm kích.

Đôi khi, bạn bè còn đáng tin hơn cả gia đình.

Ba tiếng trên máy bay.

Tôi mở mắt suốt, không tài nào ngủ được.

Nhớ lại lần đầu gặp Giang Ngôn.

Anh mặc một bộ vest màu xám nhạt, xuất hiện ở phòng ban chúng tôi như từ trên trời rơi xuống.

Trong giờ nghỉ, cả phòng tụ tập ở quầy trà bàn tán.

Tổng giám đốc mới đến, đẹp trai đến mức xa cách.

Không biết anh ta đã có bạn gái chưa.

Mọi người đều tò mò nhưng không ai dám hỏi, bởi khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Rất nhanh, tại buổi tiệc cuối năm của công ty, tôi đã biết câu trả lời.

Ghế của Giang Ngôn ngay bên cạnh tôi.

Anh uống nhiều, tâm trạng không tốt.

Nhưng khuôn mặt vì rượu mà bớt đi vài phần xa cách.

Như bị thôi thúc, tôi đưa anh một cốc nước.

“Giám đốc Giang, nước mật ong tôi vừa xin phục vụ mang tới.

“Anh uống chút đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Giang Ngôn ngẩng lên, im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt anh khiến tôi chột dạ, sợ rằng ngay giây tiếp theo anh sẽ mắng tôi lo chuyện bao đồng.

Nhưng anh không làm vậy.

Thay vào đó, anh đặt tay lên mu bàn tay tôi.

Cầm tay tôi, uống hết ly nước mật ong.

Ánh mắt của anh khiến tôi không cách nào chống đỡ, và tôi nhanh chóng sa vào.

Sau đó, anh thường xuyên mời tôi đi ăn.

Rồi một ngày, anh thổ lộ với tôi.

Nói rằng anh muốn kết hôn trước 30 tuổi, hỏi tôi có đồng ý không.

Tôi chỉ suy nghĩ một đêm, rồi đồng ý.

Chúng tôi kết hôn chóng vánh.

Ngày cưới, Lục Niên từ nước ngoài về để chúc mừng.

Giang Ngôn nắm tay tôi, giới thiệu:

“Đây là vợ anh, Thẩm Di.”

Lục Niên mỉm cười bắt tay tôi, nói rằng tôi thật may mắn.

Tôi không hiểu ý cô ta.

Giây tiếp theo, Giang Ngôn đã kéo Lục Niên đi.

Tôi chỉ nghĩ anh em họ lâu ngày gặp lại, không muốn làm phiền.

Hôm đó, Giang Ngôn uống rất say.

Đêm tân hôn, tôi bị anh ép nằm sấp xuống gối, chịu đựng sự hung hãn của anh.

Khi cảm xúc dâng trào, tôi quay lại định hôn anh.

Nhưng anh bóp cổ tôi, khiến tôi không thể thốt nên lời.

Ba ngày sau, mọi sự gần gũi đột ngột dừng lại.

Anh bắt đầu ngủ ở phòng khách.

Tôi từng hỏi, anh chỉ nói quá mệt mỏi.

Những chuyện như thế này, tôi cũng không tiện ép buộc.

Lâu dần, cả hai đều không nhắc lại.

Giờ nghĩ lại, thật nực cười.

Những giọt nước nhỏ xuống lưng tôi khi đó, là mồ hôi, hay nước mắt?

Anh làm chuyện thân mật nhất với tôi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Lục Niên say rượu.

7

Khi tới thành phố N, trời đã sáng rõ.

Tôi thức trắng cả đêm, cảm giác như mình già đi mười tuổi.

Phương Lê đau lòng đến đỏ cả mắt.

“Thẩm Di, cậu đừng sợ, tớ nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!”

Tôi mỉm cười với cô ấy.

Ấn chuông cửa.

Cửa mở, là Lục Niên, quấn một chiếc khăn tắm quanh người.

Cô ta đi chân trần, trên cổ và ngực đầy những dấu hôn mờ ám.

Ngay khi nhìn thấy tôi, cô ta lập tức nhíu mày.

“Thẩm Di?

“Sao chị lại đến đây?”

Phương Lê giơ điện thoại lên quay video, mở miệng chửi ngay:

“Mẹ kiếp! Anh em chúng mày loạn luân à! Đồ tiểu tam thối tha!

“Đói khát đến mức nào mà còn dẫn cả con nít đi mở phòng hả?

“Uống chút thuốc độc vào mà sớm xuống địa ngục đi!”

Lời chửi rủa của Phương Lê bị Lục Niên ngắt ngang.

“Đủ rồi, Tử Kỳ vẫn đang ngủ, có gì vào trong nói.”

Tôi bước vào phòng.

Ngay lúc đó, Giang Ngôn từ phòng tắm đi ra.

Rõ ràng anh vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô.

Khi nhìn thấy tôi, anh sững sờ:

“Thẩm Di—”

Tôi giáng thẳng một cái tát vào mặt anh.

Lòng bàn tay tê rần, run lên không ngừng.

Trên gò má gầy guộc của anh, nhanh chóng hiện rõ dấu tay đỏ ửng.

Lục Niên đẩy tôi ra, ôm lấy Giang Ngôn đầy xót xa.

Tôi lạnh lùng nói:

“Giang Ngôn, anh khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”

Khuôn mặt anh tái nhợt, như chấp nhận số phận mà nhếch môi cười nhạt.

“Thẩm Di, nếu em đã biết rồi, tôi cũng không muốn giấu nữa.

“Tôi và Lục Niên là tình yêu thật sự.

“Tôi đã lợi dụng em, thật sự xin lỗi.”

Từng lời của anh như đinh đóng chặt vào tim tôi.

Đau đớn đến mức khiến tôi mất đi lý trí.

Tôi siết chặt tay.

“Giang Ngôn, ly hôn, con trai thuộc về tôi.”

Lục Niên chen ngang:

“Không đời nào—”

Phương Lê quát lớn:

“Không đời nào cái gì? Muốn có con thì tự mà đẻ!!”

Đang lúc tranh cãi, Giang Tử Kỳ tỉnh dậy.

Thằng bé chân trần, khóc lóc chạy đến.

Thế giới người lớn có bẩn thỉu đến đâu, cũng không nên để trẻ con liên quan.

Tim tôi đau nhói, như không thở nổi.

Tôi vươn tay ra ôm lấy con.

“Tử Kỳ, lại đây với mẹ, mẹ đưa con về nhà.”

Nhưng thằng bé lao thẳng vào lòng Lục Niên.

Nó hét lên:

“Mẹ đi đi! Con không muốn đi với mẹ!

“Mẹ ngày nào cũng bắt con ăn cơm, tập đàn!

“Cô mua cho con đồ chơi nhập khẩu, chocolate nhập khẩu!

“Con không cần mẹ xấu xa! Con muốn cô nuôi con!”

Tôi như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.

Trái tim rơi xuống vực sâu.

Phương Lê giận dữ quát:

“Thằng nhóc hư! Mày có biết mày đang nói gì không?

“Hai người đó bắt nạt mẹ mày, mày còn hùa theo tụi nó à?”

Giang Tử Kỳ đáp lại:

“Con không phải trẻ con! Con biết ai tốt với con!

“Cô yêu con, cũng yêu cô nhỏ!

“Chúng con ở bên nhau vui vẻ biết bao!

“Con không cần mẹ và mẹ kế, hai người mau đi đi!”

Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn im lặng, rồi bất chợt giơ tay tát thẳng vào mặt thằng bé.

“Được, vậy coi như tôi chưa từng sinh ra con.”

8

Giang Tử Kỳ năm nay mới năm tuổi.

Tôi chưa từng đánh con bao giờ.

Thằng bé ngẩn người, vài giây sau mới òa khóc.

Lục Niên vội ôm lấy nó, dỗ dành đầy xót xa.

Giang Ngôn nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng.

“Thẩm Di, cô đánh con làm gì?

“Chuyện này không liên quan đến Tử Kỳ, cô quá đáng rồi.”

Tôi nghe mà chỉ muốn cười.

“Nó là con tôi, tôi đánh nó, anh làm được gì tôi?”

Giang Ngôn quay mặt đi, không muốn nhìn tôi nữa.

“Chuyện ly hôn để về nhà rồi nói.

“Cô đi đi, Tử Kỳ không muốn gặp cô.”

Tôi kéo Phương Lê rời khỏi khách sạn.

Cô ấy tức giận đến tay cũng run rẩy, không ngừng chửi Giang Tử Kỳ là đứa con bất hiếu.

Cô ấy nói không đáng cho những gì tôi đã hy sinh trong suốt những năm qua.

Tôi trống rỗng nhìn ra ngoài.

Mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Nhưng cuộc đời tôi đã đảo lộn hoàn toàn.

Giang Tử Kỳ là đứa con tôi tự tay nuôi lớn.

Sau khi sinh, tôi không đủ sữa.

Thằng bé lại dị ứng với sữa bột.

Ăn không đủ no, còn bị tiêu chảy.

Nhìn nó khóc đến tím tái cả mặt, tôi đau lòng không chịu nổi.

Tôi đặt báo thức, đúng giờ uống nước ấm, hút sữa.

Từng chút một, nuôi nó lớn khôn.

Những đêm khó khăn đó, tôi như sắp gục ngã.

Thậm chí từng muốn nhảy xuống từ trên lầu.

Chính Giang Ngôn đã nghe tiếng khóc của con.

Từ phòng khách sang, bế lấy nó ra ngoài dỗ.

“Em ngủ chút đi.

“Đừng quá mệt mỏi.”

Chỉ một câu đơn giản ấy.

Đã giúp tôi vượt qua tất cả đến tận bây giờ.

Nhưng mọi nỗ lực của tôi, cuối cùng chỉ là một trò cười.

Phương Lê đang chửi rủa nửa chừng thì ngừng lại.

“Thẩm Di, cậu muốn khóc thì cứ khóc đi.

“Muốn trả thù, tớ sẽ theo cậu.

“Cậu thế này, tớ đau lòng lắm.”

Tôi ngoảnh lại nhìn cô ấy.

“Phương Lê, hôn nhân chẳng qua chỉ là sự tự lừa dối.

“Nuôi con cũng là việc cho đi một chiều, không có hồi đáp, tự mình cảm động.

“Cái gọi là tình mẹ con sâu sắc, tất cả đều là giả.

“Nó không muốn đi theo tớ, tốt thôi, tớ đỡ phiền phức.

“Phát hiện ra sớm vẫn tốt hơn là bị lừa cả đời.

“Chúng ta về thôi, ly hôn là chắc chắn rồi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner