Anh liếc mắt nhìn qua Phương Duyệt.
Rồi lại quay qua nói với Cố Thanh: “Tôi không giống anh, không muốn chơi bời với các cô gái rồi không chịu trách nhiệm. Ba tháng sau khi Vân Vân tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô ấy hôn lễ long trọng nhất Hải Thị này.”
Cố Thanh nghe xong sắc mặt đen như đáy nồi.
Anh ta khinh thường nói: “Chỉ dựa vào mức lương anh làm việc ở công trường mà dám khoe khoang như thế sao?”
Tôi rất không vui.
Cố Thanh dựa vào cái gì mà xem thường Tiêu Thần.
“Cố Thanh, anh đừng có xem thường người khác, ít nhất Tiêu Thần chỉ ngang tuổi của chúng ta nhưng đã tự mình kiếm được tiền, còn tôi với anh thì đều phải dựa vào ba mẹ.”
Nếu Cố Thanh không được sinh ra ở Cố gia, chắc chắn cuộc sống của anh ta còn tệ hơn Tiêu Thần nhiều!
Cố Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng, thậm chí còn có chút dáng vẻ bị tổn thương.
“Em bảo vệ anh ta như thế sao?”
Tôi cảm thấy Cố Thanh có vấn đề.
Tiêu Thần là chồng tôi, tôi không bảo vệ anh ấy thì bảo vệ ai.
Cố Thanh nghĩ tôi sẽ luôn giống như trước đây, mặc kệ có chuyện gì cũng đều đứng về phía anh ta sao?
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Tiêu Thần chậm rãi nói với Cố Thanh: “Tôi có khoác lác hay không, lúc đó anh sẽ biết.”
23.
Tôi và Cố Thanh tan rã trong không vui.
Tôi thấy rất nhiều người đặc biệt chạy đến lén nhìn Tiêu Thần
Chắc là mấy nữ sinh kia đã đồn thổi cái gì rồi.
Chúng tôi không còn tâm trạng đi dạo nữa.
Chúng tôi trở về nhà.
Tôi ngồi trên ghế sô pha phụng phịu.
Tiêu Thần ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay của tôi.
Anh hỏi một cách chân thành: “Vân Vân, thân phận của anh có phải đã gây rắc rối cho em khi ở trường học không?”
Tôi giật mình.
Lập tức nắm chặt lấy tay anh.
“Anh đừng nghĩ lung tung, chúng ta đã kết hôn rồi, nụ hôn đầu cũng cho anh rồi, anh đừng nghĩ đến việc ly hôn với em!”
Tiêu Thần sững sờ một chút.
Chắc là anh không nghĩ tới tôi sẽ nói vậy.
Trong mắt anh hiện lên ý cười.
Anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói với tôi: “Thật ra, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.”
Trong lòng tôi như có một hũ mật ngọt.
24,
Tôi tưởng rằng chuyện hôm nọ ồn ào đến như vậy, chắc Cố Thanh sẽ không để ý đến tôi nữa.
Sau khi tan học, anh ta kéo tôi đến hành lang vắng người.
Anh ta đưa tôi một món quà nhỏ.
Tôi thật sự rất ngạc nhiên.
Từ trước tới giờ, ngoài dịp sinh nhật của tôi, trừ khi tôi quấn lấy anh ta đòi được tặng quà thì anh ta chưa từng chủ động tặng tôi thứ gì.
Cố Thanh nhìn tôi.
Muốn xoa đầu tôi như ngày xưa.
Tôi vô thức né tránh.
Dù sao cả tôi và anh ta đều đã có đối tượng.
Cố Thanh khựng lại, nhìn có vẻ cô đơn.
“Vân Vân, thật xin lỗi, hôm đó là anh tùy hứng, vô tình làm tổn thương em. Anh và Phương Duyệt chia tay rồi.”
Tôi mờ mịt không hiểu.
“Cho nên?”
Cố Thanh thấy tôi không hiểu, anh ta càng khó chịu hơn.
“Vân Vân, em không nhớ hôm qua là sinh nhật của anh sao. Anh nhớ trước đây, mỗi lần đến sinh nhật của anh, em đều giúp anh chuẩn bị tiệc trước nửa tháng, còn hỏi anh thích quà gì.”
Anh ta không nói thì thôi.
Anh ta càng nói tôi càng cảm thấy bản thân trước kia đúng là đồ ngốc.
Lúc trước, tôi dành ra thời gian giúp anh ta tổ chức sinh nhật, vắt óc nghĩ nên mua quà gì tặng anh ta.
Cố Thanh nếu rảnh rỗi sẽ đến bữa tiệc, nếu không thì sẽ không thèm đến.
Điều này làm tôi xấu hổ với những người mà tôi đã mời đến để mừng sinh nhật anh ta.
Tiêu Thần thì khác, tôi chỉ giúp anh ấy lấy kem đánh răng, chuẩn bị áo ngủ thôi anh ấy cũng sẽ vui vẻ như một đứa trẻ.