Năm lần, Lục Tây Kiêu đều đứng nhất A7, thứ hạng của anh cũng không ngừng tăng lên, đến trước kỳ thi tốt nghiệp, cuối cùng, anh cũng thi được hạng nhất toàn trường, rồi sau đó là thi Đại học, đứng thứ ba toàn trường.
Cổ họng Chu Vãn không nuốt xuống.
Cô lật sang trang giấy cuối cùng, trên đó viết một hàng chữ, là nét chữ mà cô vô cùng quen thuộc, chữ viết sắc bén.
Chu Vãn, anh không nuốt lời.
Nếu đã hứa với em sẽ ở bên em, thì anh nhất định sẽ ở bên em.
Gặp ở thành phố B.
Ba chữ cuối cùng được viết qua loa, xuyên qua mấy chữ này, Chu Vãn dường như lại nhìn thấy được chàng trai liều lĩnh ấy.
Anh hứa sẽ ở bên cô lúc nào cơ chứ.
Chu Vãn đào lại ký ức, cuối cùng cũng nhảy ra một đoạn ngắn.
Khi đó bà nội cô vừa mới mất, cô ở một mình trong nhà, vô tri vô giác.
Đoạn ký ức đó quá đau khổ, cô cũng không dám nhớ lại, thế nên quên rất nhanh.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc hôn mê, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng cô ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, mặc kệ tiếng gõ cửa vang lên, chẳng được bao lâu, cửa bị đá văng ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào.
Ngược ánh sáng, Lục Tây Kiêu sải bước đi vào.
Sau khi bà nội qua đời cô vẫn không khóc, cho đến khoảnh khắc ấy, rốt cuộc mới vỡ bờ, khóc đến tan nát, tan thành mảnh nhỏ, không nói nên lời.
Mà Lục Tây Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Anh lặp đi lặp lại, không ngại nói cho cô biết: “Vãn Vãn, anh ở đây, anh mãi mãi cũng sẽ ở đây.”
“Ít nhất, anh sẽ lớn lên cùng em, trưởng thành cùng em.”
Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần em quay đầu nhìn lại.
Thì sẽ phát hiện, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
———
Anh không nuốt lời.
Giờ đây, Chu Vãn ở tuổi 25 quay về nhìn lại,
Cô nhìn thấy một chàng trai, cao gầy thẳng tắp, thân hình phóng khoáng, mặt mày sắc nét, toàn thân ngạo mạn, tuỳ tiện đường hoàng.
Năm lớp 12 ấy, anh thu lại hết vẻ sắc bén, nỗ lực học tập.
Mỗi lần có thành tích, anh lại đi tới nơi hành lang cũ nát này một mình, ngồi xổm xuống, nhét điểm qua khe cửa.
Anh rất cố gắng thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích, từng bước từng bước, dốc hết toàn lực, đến bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu lại nhìn.
Cô có thể nhìn thấy Lục Tây Kiêu, chạy về phía cô.
Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên.
Ông cụ Lục ngày một già đi, những quyền lực nắm trong tay cũng nên tìm một người để giao phó.
Chỉ tiếc con trai lẫn con gái của ông đều không nên thân, người trước ngu muội, người sau tham lam, đều không khiến ông yên tâm giao quyền, người được chọn làm hài lòng nhất cũng chỉ có đứa cháu trai Lục Tây Kiêu của ông.
“Ông.” Lục Tây Kiêu đi vào nhà, nhìn thấy ông ở trong phòng khách.
“Về rồi à?” Ông cụ Lục giơ tay đón: “Ngồi đi.”
Lục Tây Kiêu ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.
Đến tận bây giờ, tình cảm của anh với nhà họ Lục vẫn ít đến đáng thương.
Hơn nữa, sau khi Thẩm Lam qua đời, Lục Tây Kiêu cũng hiếm khi liên lạc với nhà họ Lục, chỉ là lúc đó tuổi còn nhỏ, lại đang ở thành phố Bình Xuyên, chung quy khó tránh khỏi liên can.
“Ông tìm cháu có việc gì ạ?”
Ông cụ Lục bảo người rót trà cho anh, hỏi: “Gần đây thế nào?”
Anh cười nhạt: “Rất tốt.”
“Những chuyện trước kia mà con và con bé làm loạn trên mạng, ông cũng thấy một ít rồi.”
Lục Tây Kiêu nhíu mày, không nói chuyện.
Bây giờ anh đã hoàn toàn không phụ thuộc vào nhà họ Lục nữa, đương nhiên cũng không cần phải đi giải thích chuyện của Chu Vãn với người khác, cũng chẳng quan tâm cuối cùng bọn họ có chấp nhận Chu Vãn không.
“Con thật sự thích nó đến vậy à?” Ông cụ Lục hỏi.
Lục Tây Kiêu cười một tiếng, thẳng thắn nói: “Vâng, không phải cô ấy thì không được.”
Ông cụ Lục dừng một chút: “Hai đứa về thành phố B trước, rồi đưa con bé đến đây ăn một bữa cơm đi.”
Lục Tây Kiêu giương mắt.
Anh biết rõ ông cụ Lục là người như thế nào, một lát sau, anh cười, nhấp một ngụm trà, đã hiểu ra ý trong lời nói đó: “Ông à, ông đột nhiên buông tay là muốn nói điều kiện gì với cháu sao?”
“Bây giờ sao ông còn có thể nói điều kiện với con nữa chứ?”
Lục Tây Kiêu lười nhác nhếch khoé miệng.
“Chỉ có điều, có một chuyện muốn con giúp.”
Lục Tây Kiêu: “Ông cứ việc nói.”
Ông cụ Lục nhìn anh, thở dài: “Ông nội già rồi, có rất nhiều chuyện không quản lí nổi nữa, chỉ là sản nghiệp của nhà họ Lục chúng ta, trừ con ra thì giao cho ai ông cũng không yên tâm, A Kiêu, trở về đi.”
Lục Tây Kiêu quả thật không ngờ ông cụ sẽ tìm anh để nói cái này.
“Cháu không muốn dây vào mấy chuyện vặt của nhà họ Lục nữa.”
Lục Chung Nhạc và Lục Khải Lan đều đang nhìn chằm chằm vào đó, nếu thật sự đem sản nghiệp vào tay Lục Tây Kiêu, không biết còn phải gây ra bao nhiêu rắc rối, Lục Tây Kiêu không muốn làm bất kỳ chuyện mạo hiểm gì có thể làm tổn thương Chu Vãn.
“Lúc đầu, khi thi đại học xong, cháu đồng ý ra nước ngoài chính là đã suy nghĩ kỹ muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Lục.”
Suy nghĩ này không thể gạt được ông cụ Lục, nhưng ông vẫn để cho anh ra nước ngoài.
Chỉ là ông không ngờ, Lục Tây Kiêu thật sự nguyện ý vì một người mà vứt bỏ một gia nghiệp lớn như vậy, cũng không ngờ anh thật sự có thể dựa vào bản thân mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
“Nhưng dù sao trong người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Lục…” Ông cụ Lục nói.
“Trong người cháu cũng có một nửa là máu của mẹ cháu, lúc trước bởi vì Lục Chung Nhạc đã làm ra chuyện khốn nạn, ép bà ấy đến nỗi như vậy, sao cháu có thể làm như không có gì xảy ra mà về nhà họ Lục được chứ!”
Lục Tây Kiêu nhìn ông cụ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt: “Ông nội, ông và mọi người đều không biết lúc đó cháu sống như thế nào đâu, nhưng Chu Vãn thì biết.”
“Chắc ông không biết lúc trước cháu có chứng sợ độ cao rất nghiêm trọng đâu nhỉ, là bóng ma của năm đó còn lưu lại. Hai năm trước ra nước ngoài, mỗi lần xuống máy bay tim cháu đều đập rất nhanh, rất lâu, những chuyện này, ông không biết, cũng không quan tâm.”
“Trước kia cháu cảm thấy mình rất cô đơn, muốn có một ngôi nhà thực sự, nhưng đến bây giờ, cháu đã chẳng còn quan tâm ông có biết hay không.”
“Có một số chuyện không phải muốn bù đắp là có thể bù đắp được, chuyện đã qua rồi thì đã qua rồi, cũng không quay lại được nữa.”
Ông cụ Lục nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
“Ông yên tâm, cháu biết mình lớn như vậy đã hưởng thụ không ít tài sản nhà họ Lục cung cấp, nhà họ Lục có việc gì nhất định cháu sẽ giúp đỡ, ông lớn tuổi rồi cháu cũng sẽ chăm sóc, nhưng chỉ giới hạn đến đây, trừ mấy chuyện đó ra, cháu sẽ sống cuộc sống thuộc về cháu.”
Giọng nói của Lục Tây Kiêu bình tĩnh, không cố ý xa cách, chỉ là nói rất chậm, không có bất kỳ sự ngập ngừng nào.
Ông cụ Lục lúc này mới tin, Lục Tây Kiêu thật sự đã trưởng thành rồi.
Mà loại trưởng thành này, càng nói rõ anh sẽ không bao giờ trở về nữa.