Mì nhanh chóng được bưng lên, Chu Vãn cúi đầu tập trung ăn mì, Lục Tây Kiêu ngồi ở đối diện bỗng nhiên buông đũa, không nói một lời đi ra khỏi tiệm.
Chu Vãn sửng sốt.
Chú Khang cười hỏi: “Các cháu giận nhau rồi?”
“Cháu cũng không biết.”
Chu Vãn nhỏ giọng nói, cô cũng không biết rốt cuộc Lục Tây Kiêu nổi giận vì chuyện gì, cũng không biết đã tức giận bao lâu.
“Thằng nhóc này huyết khí phương cương[1], tính tình không nhỏ, nhưng cũng không thể đối xử với con gái như vậy.
” Chú Khang cười nói.
[1] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
Chốc lát sau, Lục Tây Kiêu quay lại, trong tay xách theo một cái túi.
Anh duỗi chân ra, móc chân kéo ghế dựa của Chu Vãn qua, ngồi xổm xuống, xắn ống quần của cô lên.
Chu Vãn rụt chân lại, bị Lục Tây Kiêu nhìn nên cô cũng không dám, mặc cho mắt cá chân nằm trong lòng bàn tay của anh.
Nhìn thấy vết thương của cô thêm lần nữa, Lục Tây Kiêu nhíu chặt mày, anh cắn mở nắp chai nước sát trùng, phun qua một bên, rồi đổ thẳng lên mắt cá chân của cô.
Đau đớn từ miệng vết thương thấm vào, theo dây thần kinh lan đến toàn thân.
Cả người Chu Vãn trở nên run rẩy, dùng sức cắn môi dưới, không phát ra âm thanh.
Lục Tây Kiêu nhanh chóng giúp cô sát trùng, sau đó chườm túi đá lên mắt cá chân của cô rồi cố định bằng băng gạc.Anh ngước mắt, nhìn thấy môi dưới của Chu Vãn bị cắn thành một vết sâu, còn hốc mắt thì đỏ lên, cố kìm nén nước mắt.
“Bị người ta bắt nạt không nói, đau cũng không nói?” Lục Tây Kiêu lạnh nhạt nói.
Chu Vãn cúi đầu, nhẹ giọng: “Vẫn tạm.”
Lục Tây Kiêu khịt mũi, lười để ý đến cô nữa, ngồi lại phía đối diện, chỉ là mì đã nở ra thành đống, Lục Tây Kiêu trộn vài đũa rồi bỏ xuống.
Chu Vãn nói: “Hay gọi tô mới đi.”
“Đi thôi.
” Anh đứng dậy.
Chu Vãn vội vàng đuổi theo.
Đến ngoài quán mì, Lục Tây Kiêu đứng ở cửa, nghe được tiếng bước chân cô ra thì nghiêng đầu nhìn, rồi ngồi xổm xuống: “Leo lên.”
Bước chân Chu Vãn dừng lại.
Trực giác nói cho cô biết, bây giờ vẫn không nên làm trái ý Lục Tây Kiêu mới tốt.
Cô chậm rãi dịch đến sau lưng anh, rồi lại chậm rãi cẩn thận leo lên lưng anh.
Lục Tây Kiêu vòng tay qua đầu gối của cô, cõng cô lên dễ như trở bàn tay.
Chu Vãn hơi hơi thu ngực, khống chế khoảng cách, không hoàn toàn dựa lên lưng anh, nhưng khoảng cách như vậy vẫn rất gần, có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc lá trên người anh.
Gió thổi qua mấy cành cây xơ xác làm nó kêu lên.
Bóng của Lục Tây Kiêu bị kéo đến rất dài.
“Lục Tây Kiêu.”
Chu Vãn nhìn sườn mặt của anh, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang giận à?”
Anh không nói chuyện.
Dừng một chút, Chu Vãn nói: “Tôi sai rồi.”
“Cậu sai ở đâu?”
“! ”
Chu Vãn suy nghĩ một lúc, đáp: “Tôi không nên đi trêu chọc đám người kia.”
“Nếu bọn họ còn tiếp tục nói những lời như vậy thì cậu cứ đánh trả lại cho tôi.
” Lục Tây Kiêu nhàn nhạt nói: “Còn gì nữa?”
“! ”
Lúc này, Chu Vãn thật sự không biết mình sai ở đâu.
Không nghe được cô trả lời, không khí quanh Lục Tây Kiêu rõ ràng lại hạ thấp.
Lại phải dỗ.
Chu Vãn nhớ lại những lời Lục Tây Kiêu nói lúc tức giận, cô chớp chớp mắt, thử nói: “Sau này tôi sẽ không gạt cậu nữa.”
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu liếc cô một cái, không cảm xúc giật giật khóe miệng, cuối cùng giọng nói cũng trở nên hòa hoãn: “Chân còn đau không?”
“Tàm! ”
Chu Vãn vô thức muốn nói “Tàm tạm”, cũng may kịp thời dừng lại, sửa miệng: “Đau.”
Sau khi trả lời xong, cô còn âm thầm thở ra một hơi.
Nếu như tiếp tục trả lời sai, có lẽ Lục Tây Kiêu lại tiếp tục nổi giận.
“Trong túi có cao dán và thuốc rượu tan máu, sau khi chườm đá xong rồi thì bôi lên.
” Lục Tây Kiêu nói: “Ít đi lại một chút, ngày mai xin nghỉ, đừng tới trường nữa.”
“Mấy tiết gần đây có hơi khó nên vẫn phải đến trường.
” Chu Vãn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lục Tây Kiêu: “Buổi sáng tôi bắt taxi.”
Lục Tây Kiêu nhíu mày, cuối cùng nói: “Được.
Một đường đi tới cửa tiểu khu, Lục Tây Kiêu cũng không để cô xuống, lập tức bước vào trong.
Chỗ này không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ.
“Tầng mấy?” Anh hỏi.
Vốn dĩ Chu Vãn không muốn để anh cõng mình nữa, nhưng cô biết anh cố chấp.
“Tầng 3.
” Cô vòng qua cổ Lục Tây Kiêu, nhẹ nhàng dựa vào, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Anh cõng Chu Vãn đến tầng 3: “Chỗ này?”
“Ừm.”
Lục Tây Kiêu thả Chu Vãn xuống, cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, vừa muốn mở cửa thì bà nội bỗng nhiên gấp gáp hoảng hốt chạy ra mở cửa.
“Bà nội?”
“Vãn Vãn, con không sao chứ?” Bà nội kéo tay cô: “Làm bà sợ muốn chết, một thằng bé ở chỗ con làm gọi điện thoại đến nhà nói hôm nay con không tới đó, điện thoại còn gọi mãi không được.”
Chu Vãn sửng sốt, lúc này mới nhớ đến hôm nay cô hoàn toàn quăng quán game ra sau đầu, điện thoại cũng đã hết pin từ lúc nào không hay.
Cô không muốn làm bà nội lo lắng nên chỉ nói không sao, rồi tìm đại cái cớ nào đó giấu đi.
Bà nội nhìn Lục Tây Kiêu ở sau lưng cô.
Bà đã từng gặp chàng trai này, lần trước nằm viện thằng bé còn tới đưa cơm sáng cho bà.
Lục Tây Kiêu chủ động, thấp giọng gọi: “Bà nội.”
“Ừ.”
” Bà nội cười rộ lên: “Cháu đưa Vãn Vãn của bà về hả?”
“Dạ.”
“Cảm ơn cháu nhé.
” Bà nội nói: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
Chu Vãn vội nói: “Không cần đâu bà nội, trong nhà cũng không có gì tiếp đãi, hôm nay không sớm nữa, cậu ấy còn phải về nhà nghỉ ngơi.”
Lục Tây Kiêu cong môi, hiếm khi đứng đắn: “Ừ, tôi về nhà trước.”
“Vậy được, rảnh rỗi thì đến nhà chơi nhé.
” Bà nội nói.
“Dạ.
” Lục Tây Kiêu đáp.
Chu Vãn đưa mắt nhìn anh xoay người xuống lầu, bỗng nhiên vội vàng gọi anh lại: “Lục Tây Kiêu.”
Đèn cảm ứng sáng lên.
Nha????h ????hất tại _ ????????ù????????????uуệ????.????N _
Anh đứng ở trên bậc thang tiếp theo của chiếu nghỉ ngửa đầu nhìn cô.
Chu Vãn mím môi: “Cảm ơn cậu.”
———
Chu Vãn không cho bà nội biết chuyện mình bị thương, sau khi về phòng, trước tiên là gọi điện nói xin lỗi với anh trai làm ca sáng ở quán game, nói chờ đến khi nhận
được tiền lương tháng này sẽ đưa cho anh tiền lương của ngày hôm nay.