Trụy Lạc

Chương 51



“Gần đây trong trường có không ít bạn học bàn tán nên ít nhiều gì thầy cũng biết chuyện của em với Lục Tây Kiêu ở lớp A7 kia.

” Thầy nói: “Tên nhóc kia ngày nào cũng không tới trường, hôm nay cũng vậy, thầy tin đứa nhỏ thông minh như em chắc là cũng hiểu rõ.”

Có lẽ thầy chủ nhiệm cũng bị vẻ ngoài của Chu Vãn đánh lừa nên tưởng là Lục Tây Kiêu chủ động trước.

Nhưng lại không biết tất cả những điều này đều là cô cẩn thận từng bước, cố tình tiếp cận.

Chu Vãn rũ mắt, bất động thanh sắc: “Vâng, em biết rồi ạ.”

———

Rời khỏi văn phòng quay lại lớp học, đi ngang qua lớp A7.

Quả nhiên Lục Tây Kiêu không tới trường, chỗ ngồi vắng vẻ, không ai ngồi.

Mãi đến lúc tan học, Lục Tây Kiêu cũng không tới, cũng không nhắn tin WeChat tìm cô.

Chu Vãn gọi điện thoại cho ông chủ của quán game, nói rõ tình huống của mình.

Trước đây, ông chủ là bạn tốt của Chu Quân, đương nhiên là lập tức đồng ý.

“Không sao, dù sao bên kia cũng dễ tuyển người.

” Ông chủ nói.”

“Vậy mấy ngày tới cháu sẽ xin nghỉ ở trường học vài ngày, chờ chú tìm được người rồi mới nghỉ.”

“Không sao, vốn dĩ cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi, dù sao mấy ngày nay cũng là thời gian làm việc, đóng cửa mấy ngày cũng chẳng sao, hôm nay cháu cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”

Chu Vãn dừng lại: “Hôm nay cháu vẫn có thể làm, chúng cháu vẫn chưa bắt đầu học bù.”

Ông chủ cười: “Thật sự không cần đâu, cũng chỉ có một đêm, hôm nay cháu phải về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi, chú còn đang đợi cháu thi đậu Thanh Đại[1] rồi làm chiêu bài sống cho quán game nữa đây.”

[1]: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.

Không lay chuyển được ông chủ, Chu Vãn nói cảm ơn, rồi lại xin lỗi, sau đó cúp điện thoại.

Đi tới cổng trường, cô bỗng nhiên nghe được âm thanh bàn tán của nhóm nữ sinh phía trước.

“Chị họ của tớ học ở trường số 18, nghe nói hôm nay Lục Tây Kiêu lại đến đó đánh Lạc Hà thêm một trận nữa, đánh tới mức người ta phải vào bệnh viện.”

Tim Chu Vãn hẫng một nhịp, rồi lại đập mạnh mẽ trong tức khắc, kéo theo đó là cảm giác bất an.

“Má ơi, thật hay giả vậy, đừng nói là bởi vì chuyện của Chu Vãn trên diễn đàn à nha.”

“Chắc chắn là vậy, nếu không thì sao, trước kia Lục Tây Kiêu cũng lười chủ động trêu chọc Lạc Hà, lần này lại trực tiếp đến trường cấp ba số 18 đánh người.”

“Không phải cậu ta thật sự thích Chu Vãn đó chứ?”

“Không thể nào, Lục Tây Kiêu ấy, tớ không nghĩ cậu ta sẽ thật lòng thích cô gái nào đó đâu.”

“Ha ha ha cũng phải, tớ cũng cho rằng cậu ta rất thích người bạn gái cũ kia của mình, kết quả vừa đảo mắt đã đá văng.”

Chu Vãn không còn tâm trạng để nghe tiếp nữa.

Trong đầu chỉ xoay quanh chuyện bọn họ nói, Lục Tây Kiêu đi đánh Lạc Hà, ở cổng trường cấp ba số 18.

Chu Vãn chịu đau bước nhanh về phía trước vài bước, gọi một nữ sinh trong nhóm đó lại: “Bạn học, chào cậu.”

Nữ sinh quay đầu lại nhìn thấy người mình khua môi múa mép đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, lập tức xấu hổ không thôi, nhưng dường như Chu Vãn cũng không tức giận, cũng không phải tới hưng sư vấn tội[2].

[2] Hưng sư vấn tội: phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ, ở đây ý chỉ Chu Vãn không phải đến để hỏi tội

Nữ sinh đỏ mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi cậu nói Lục Tây Kiêu! ” Chu Vãn dừng một chút: “Cậu có biết cậu ấy có bị thương hay không không?”

“Hả?”

Nữ sinh chớp mắt: “Cái này mình cũng không rõ lắm, chắc là không có đâu, không nghe người khác nói đến chuyện này.”

Chu Vãn thầm thở ra một hơi: “Cảm ơn cậu.Cô không hy vọng Lục Tây Kiêu lại bị thương bởi vì chuyện của cô.

Cô đã mắc nợ anh đủ rồi.

Chu Vãn gọi cho Lục Tây Kiêu.

Nhạc chờ vang lên một hồi lâu cũng không có ai nhận điện thoại.

Chu Vãn rũ rũ mắt, vừa lúc có một chiếc taxi trống chạy đến, Chu Vãn duỗi tay vẫy vẫy

Tài xế hỏi: “Đi đâu?”

Chu Vãn im lặng một lúc lâu rồi nói ra địa chỉ nhà của Lục Tây Kiêu.

Qua mười lăm phút, xe taxi dừng lại trước căn nhà nhỏ kiểu Tây vắng vẻ.

Chu Vãn nói cảm ơn với tài xế rồi bước xuống xe, trong sân có mấy khóm hoa cúc vân anh khác màu, trái một khóm phải một khóm, màu nào cũng có, có chút lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người trồng những khóm hoa này là một người sống tình cảm, cũng là một người cực kỳ yêu đời.

Chu Vãn ấn chuông cửa, không ai trả lời.

Cô lại gọi cho Lục Tây Kiêu, vẫn không có ai nghe máy.

Chẳng lẽ không ở nhà sao.

Nhưng trừ cái này ra thì Chu Vãn cũng không còn cách nào khác để liên lạc với Lục Tây Kiêu.

Trong ấn tượng của cô, phần lớn buổi tối Lục Tây Kiêu sẽ đi ra ngoài chơi với bạn bè, hẳn là cũng không về sớm, Chu Vãn thở dài, bước xuống một bậc thang.

Cùng lúc đó, một tiếng “Cạch” vang lên, cửa mở ra.

Lục Tây Kiêu nhìn cô, nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”

“Vừa rồi tôi nghe người ta nói, cậu đánh nhau với Lạc Hà.

” Chu Vãn nhìn da thịt lộ ra bên ngoài quần áo của anh: “Cậu có bị thương không?”

“Không.”

Anh nói cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh.

Giống như đánh nhau với Lạc Hà là vô duyên vô cớ, cũng không phải vì cô.

Chu Vãn dừng lại, cẩn thận xem xét gương mặt của anh, sau khi chắc chắn không có vết thương nào mới nhẹ thở ra một hơi.

Lục Tây Kiêu mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người linh hoạt, xoay người khóa cửa, bước xuống bậc thang: “Ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy cùng ăn đi.

” Lục Tây Kiêu lạnh nhạt nói: “Với bạn của tôi.”

Chu Vãn sửng sốt, nhưng Lục Tây Kiêu đã tiếp tục bước về phía trước, cô nhỏ giọng đáp lại, rồi lê chân đuổi theo.

Đứng ở cửa nhà, Lục Tây Kiêu lại bắt một chiếc xe.

Suốt đoạn đường đi, anh vẫn luôn im lặng, hình như vẫn còn buồn ngủ, ngửa đầu nhắm mắt thư giãn, Chu Vãn nghiêng đầu nhìn anh, theo động tác này, xương quai hàm của anh lưu loát sắc bén, góc cạnh rõ ràng.

Cũng theo động tác này, Chu Vãn nhìn thấy vết máu trên cổ anh, bị cổ áo che đi hơn phân nửa, nhìn không rõ lắm, nhưng lại sờ sờ ở đó.

Hẳn là vừa rồi đã bị thương.

Chu Vãn dời mắt, giờ khắc này, cô cảm thấy không nói nên lời.

Cô đã không nhớ rõ cảm giác có người làm chỗ dựa cho mình là như thế nào.

Trong trí nhớ của cô chỉ có một lần, lúc đó, cô vẫn còn học tiểu học, mặt cô vẫn còn béo mũm mĩm, làn da trắng nõn, hai mắt to tròn, ai nhìn thấy cũng khen cô giống búp bê.

Trong lớp có một cậu bé luôn bắt nạt cô để gây sự chú ý, một lần hai lần Chu Vãn đều rộng lượng không so đo, nhưng càng về sau lại càng tệ hơn, có một tiết thể dục học nhảy xa, cậu ta cố ý duỗi chân gạt chân cô, hại cô ngã một cái, đùi chảy máu ròng ròng.

Tuy có thể hiểu là cậu ta không biết hành động đó sẽ gây ra tai hoạ, cũng không phải là chuyện gì quá xấu, nhưng đó lại là lần duy nhất mà Chu Vãn thấy bố tức giận.

Không chịu đồng ý lời giảng hòa của phụ huynh cậu bé một cách dễ dàng, nhất quyết phải cho cậu ta chuyển lớp, sau đó không để cho cậu ta đến gần bắt nạt cô nữa.

Chu Vãn chỉ đứng ở phía sau bố, bả vai của ông dày rộng, mang đến cảm giác cực kỳ an toàn.

Giống như chỉ cần có bố ở đó thì cô sẽ không sợ bất cứ thứ gì hết.

Nhưng cuộc sống có bao giờ yên bình, như vậy mới đủ để chứng minh thế sự vô thường, thăng trầm lên xuống

Không biết là từ khi nào, Chu Vãn đã có thói quen tự tạo cảm giác an toàn cho bản thân mình, tự mình đối mặt với mưa rền

gió dữ, cô vốn không nghĩ tới bị thương, bị ức hiếp có thể nói với người khác.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner