Đã lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau.
Cô ấn mở.
6: [Ăn cơm trưa với tôi không? ]
Đầu ngón tay của Chu Vãn khựng lại, chần chờ.
Cô không biết tại sao Lục Tây Kiêu lại tìm cô, mấy ngày nay, anh cũng không tới trường học, cô còn tưởng anh đã sớm có bạn gái mới, không rảnh để ý tới cô nữa.
Chu Vãn: [Tôi đang ở trường, giữa trưa không ra được.
6: [Tôi cũng ở đó.
“! ! ”
Lúc trước, trong trường có rất nhiều bạn học hiểu lầm quan hệ của hai người, thầy chủ nhiệm lại nói gần đây trường học đang kiểm tra rất chặt phương diện này, nên Chu Vãn không muốn vô cớ bị dính thị phi.
Chu Vãn: [Cơm chiều có được không? Khoảng sáu giờ thì lớp học thêm kết thúc.
6: [Được
]
Hết tiết Ngữ văn.
Chu Vãn và Cố Mộng cùng nhau đến căn tin ăn cơm.
Bởi vì tin nhắn vừa rồi của Lục Tây Kiêu nên trên đường đi, Chu Vãn luôn chú ý xung quanh, anh chưa bao giờ mặc đồng phục, rất dễ thấy trong đám đông, nhưng Chu Vãn lại không tìm được anh.
Ăn cơm trưa xong, Cố Mộng lại đến quầy bán quà vặt.
“Vãn Vãn, cậu uống trà sữa không?”
Cô lắc đầu.
Cố Mộng mua ly trà sữa trân châu nóng rồi về lớp với cô.
Chuyển sang tháng 12, hoa mai bên cạnh trường đã nở, đỏ trắng đan xen, trong không khí thoang thoảng mùi hoa mai thơm ngát.
“Này, kia có phải là Lục Tây Kiêu không” Cố Mộng bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých Chu Vãn, nhỏ giọng nói thầm: “Sao hôm nay cậu ta lại tới trường?”
Chu Vãn ngẩng đầu.
Lục Tây Kiêu mặc áo jacket màu đen, nhíu mày, ánh mặt trời trắng bệch chiếu vào mặt anh, làn da càng thêm trắng lạnh, nhìn qua có vẻ bực bội lại mệt mỏi, giống như mới vừa tỉnh ngủ.
Dường như phát hiện ra gì đó, Lục Tây Kiêu ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Vãn.
Anh nhìn cô, vừa muốn đi tới, bỗng nhiên có một tiếng hét sợ hãi vang lên.
“Mau nhìn lên sân thượng!”
Mọi người ở phía dưới ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một người đứng trên sân thượng, là nữ sinh, mặc đồng phục, gió to thổi quần áo bay phần phật, nhìn qua càng trở nên lung lay sắp ngã, làm cho người ta hoảng loạn.
“Là ai vậy?!”
“Không phải là muốn nhảy lầu đó chứ?”
“Mau đi gọi giáo viên!”
“Hình như là Tiết Tích đó!”
Chu Vãn sợ đến mức không thể di chuyển được, chỉ nghe được tiếng xôn xao xung quanh, nói Tiết Tích chính là nữ sinh yêu sớm bị mời phụ huynh vào lúc sáng.
Còn nghe được có người nói bình thường cô ấy hướng nội, gặp chuyện đau buồn, có bệnh trầm cảm.
Chu Vãn thấy Lục Tây Kiêu đột nhiên xoay người, bước nhanh lên tầng.
Cô cũng vô thức cất bước chạy theo.
“Vãn Vãn!” Cố Mộng ở phía sau gọi cô lại, Chu Vãn không kịp trả lời.
Bước chân của Lục Tây Kiêu vừa dài vừa nhanh, Chu Vãn không đuổi kịp, lúc đến bậc thang cuối cùng đã thở hồng hộc, cửa lên sân thượng bị mở ra, dây xích khoá bị xoắn lại.
Tóc của Chu Vãn tóc bị gió thổi rối, gần như không thở nổi, chạy tới.
Lục Tây Kiêu đứng ở cửa, sắc mặt anh thoạt nhìn càng ngày càng trắng, chau mày, tay dùng sức đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.
Chu Vãn nhớ ra, anh sợ độ cao.
Nhưng cô không ngờ, Lục Tây Kiêu lại là người đầu tiên chạy lên sân thượng cứu người.
Gió to trên sân thượng gào thét ở bên tai, ánh mặt trời cũng gay gắt, làm người ta không thể mở mắt.
Lục Tây Kiêu cắn chặt răng, cố hết sức làm cho bản thân có thể đứng thẳng, nhưng trong đầu lại là cảnh tượng mẹ mình đứng trên sân thượng.
Ngày đó, nắng cũng chói chang như thế này, khi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mặt trời, mắt không mở ra được, không nhìn rõ mặt của người đó.
Theo đó là một tiếng “Bộp” nặng nề, trước mắt đều bị màu máu bao trùm.
Hình ảnh trong đầu giống như bị thần chú phong ấn, làm cho anh không thể di chuyển, cũng không thể ngẩng đầu lên nhìn, thậm chí ngay cả nói cũng không được.
Cả người đều lạnh băng, khó có thể nhìn thấy cơ thể đang run rẩy.
Đúng lúc này, anh nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nhưng Lục Tây Kiêu không còn sức quay đầu lại nhìn, đầu óc trở nên mê man, ý thức chập chờn.
Mãi đến giây tiếp theo, có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay anh, có người đứng ở trước mặt anh, che đi ánh mặt trời chói mắt kia.
Anh ngửi được mùi nước giặt quần áo hương hoa chỉ có ở trên người Chu Vãn.
Cô gái nhỏ nhắn, đứng trước mặt anh, gầy yếu lại kiên định, tóc cột lên, gáy trắng nõn.
Chu Vãn dùng sức nắm chặt tay anh
Trái tim mất cân bằng của anh cuối cùng cũng đã đập ổn định.
“Tiết Tích.
” Chu Vãn nhớ lại cái tên vừa rồi mọi người gọi, nhẹ giọng gọi cô bé.
Cô bé vượt qua rào chắn của sân thượng, ngồi trên lan can, bởi vì đã lâu không được tu sửa nên vang lên tiếng kẽo kẹt, âm thanh chói tai, làm người ta sợ giây tiếp theo lập tức sẽ đứt rồi rơi xuống.
Nghe được giọng nói của Chu Vãn, cô bé quay đầu lại.
Cô bé biết Chu Vãn thông qua danh sách tuyên dương trên bảng hàng năm, cùng với lời đồn gần đây ở trong trường.
Nhưng cô bé và Chu Vãn không tính là quen biết, trước nay chưa từng nói chuyện.
Chu Vãn không dám tùy tiện tới gần, tim cũng đập rất nhanh: “Em còn rất trẻ, mới học lớp 10, cuộc sống còn có rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ em, em xuống dưới trước đi, đừng đứng ở trên đó nữa, rất nguy hiểm.
Cô bé không dao động, quay đầu lại, nhìn đám người mênh mông phía dưới, có bạn bè, có thầy cô
“Em không phải chị, thành tích của em không tốt, cũng không xinh đẹp như chị.
” Tiết Tích cười tự giễu: “Cũng không có tương lai và cuộc sống giống như chị, mẹ em là một người mạnh mẽ, có dục vọng khống chế rất mạnh, chỉ cần em không làm theo lời bà ấy nói thì bà ấy sẽ đánh em, nhục mạ em, ở trong mắt bà ấy, em chính là kẻ ăn bám, em không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Chu Vãn cứng người lại.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Em hâm mộ chị sao?”
Tiết Tích nhìn Chu Vãn, lại nhìn Lục Tây Kiêu ở phía sau cô, anh là nhân vật làm mưa làm gió ở trong trường, nữ sinh nào cũng hăng say nói về anh
“Đương nhiên
” Tiết Tích nói: “Em hâm mộ tất cả mọi người.
Khi con người đắm chìm vào một loại cảm xúc trong thời gian dài thì sẽ không thể thoát ra được, trở nên mê man trong ngõ nhỏ.
Chu Vãn nói: “Bố chị mắc bệnh qua đời lúc chị mười mấy tuổi, mẹ chị cũng vứt bỏ chị vào năm đó.
Mấy năm nay, chị sống cùng bà nội, bà nội bị bệnh nặng, mỗi tháng phải lọc máu để duy trì sự sống, vì tuổi cao nên không thể làm phẫu thuật cấy ghép, không biết có thể kiên trì đến bao lâu nữa.
“Mấy năm nay, chị đều tìm mọi cách để tự kiếm tiền, lấy học bổng, để cho bà nội không vất vả.
Đáy mắt Chu Vãn như là có lực hấp dẫn nào đó, làm cho người ta trở nên trầm tĩnh, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng bình tĩnh, cũng không phải cố tình nói mình cực khổ, chỉ là thong thả nói ra sự thật.
“Em cảm thấy chị có thể nhìn thấy tương lai và cuộc sống của mình sao? Ngay cả mơ chị cũng không dám mơ tới, cũng không biết rồi mình sẽ đi về đâu, cũng từng muốn bỏ hết tất cả giống như em, nhưng chị không muốn làm bố và bà nội thất vọng, cho nên mới cố gắng đi tới bây giờ.
Tiết Tích bình tĩnh trở lại, không nói gì mà nhìn Chu Vãn.
Chu Vãn: “Cho nên mặc kệ thế nào, ít nhất em có thể sống xinh đẹp một chút vì chính mình, bây giờ, thế giới mà chúng ta nhìn thấy đều quá nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa, có lẽ chúng ta đã có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, cũng sẽ không có tâm trạng như bây giờ, sẽ có một tương lai mà chúng ta hoàn toàn không nghĩ tới.