Chu Vãn không biết anh đứng đó từ lúc nào, cũng không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Quách Tương Lăng hay không.
Không khí quanh người anh rất thấp, sau khi đi đến trước mặt anh, Chu Vãn cũng không dám mở miệng trước nói gì, cúi đầu im lặng.
Lục Tây Kiêu nắm cằm, nâng mặt cô lên: “Chạy lung tung khắp nơi, em còn nhăn mặt với anh.
”
Chu Vãn sửng sốt, vô thức ngửa đầu nhìn anh.
Cái nhìn lộ rõ vẻ gấp gáp lại chăm chú, đáy mắt mang theo ánh sáng, như là ẩn chứa điều gì đó chưa nói hết
Trong lòng Lục Tây Kiêu như nhũn ra bởi cái nhìn khó hiểu này, cũng không khó chịu gì, kéo đầu vai Chu Vãn đi ra ngoài, không để ý Quách Tương Lăng sau lưng.
Đêm khuya, bệnh viện vẫn kín hết chỗ.
Các loại âm thanh khẽ khàng nhưng hỗn loạn đan vào nhau.
Chu Vãn bị anh đưa bước nhanh rời đi, bước được vài bước, mới nhớ giải thích một câu: “Em không chạy lung tung, chỉ lên đi vệ sinh thôi, đi ra thì đụng phải dì ấy.
Bà ta nói gì với em?” Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn trầm mặc.
Lục Tây Kiêu nhướng mày: “Bắt nạt em rồi?”
“Không có.
”
“Thật à?”
Chu Vãn không dám nhìn thẳng anh, rũ mắt, giả bộ như nhẹ nhõm nói: “Không phải anh nói em sẽ giả bộ ngoan ngoãn à, sao còn cảm thấy em bị dì ấy bắt nạt chứ?”
Lục Tây Kiêu cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Vậy vừa nãy hai người nói gì?”Chu Vãn dừng một chút, rũ mắt, mở miệng: “Dì ấy chỉ bảo em khuyên anh đi thăm bố anh, cái khác thì không nói gì.
”
Lục Tây Kiêu “À” một tiếng, không có biểu cảm gì, sau đó cởi áo khoác lên người Chu Vãn: “Quần áo của em đâu?”
“Vừa rồi không cẩn thận làm bẩn nên cởi rồi.
” Chu Vãn đẩy ra, nói: “Anh mặc đi, em không lạnh.
”
Anh không muốn nói nhảm với Chu Vãn, không chờ cô cho cánh tay vào tay áo đã kéo thẳng khóa lên, khoác lên người Chu Vãn giống như áo choàng.
Chu Vãn ngửa đầu, chớp mắt nhìn anh.
Hàng mi của anh rũ xuống, nhìn dáng vẻ này của cô, hồi lâu sau nghiêng đầu cười cười: “Em rất cao.
”
Chu Vãn mặc quần áo của anh, vạt áo cũng che hết đầu gối, cô bĩu môi, nói: “Một mét sáu.
”
Lục Tây Kiêu nhíu mày: “Có à?”
“! ”
Sắc mặt Chu Vãn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói: “Có.
”
“Nặng bao nhiêu?”
“Hình như lần trước cân là 78 cân[1], không biết bây giờ là bao nhiêu.
”
[1] 1 cân bên TQ bằng 0,5968 kg ở Việt Nam, thế tính ra thì Chu Vãn nặng tầm 39kg, gầy lắm luôn á >.Nét chữ nết người.
Lúc Chu Vãn đang nhìn chữ viết trên giấy, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Lục Tây Kiêu.
Thiếu niên phóng khoáng tùy tiện, ăn chơi, bướng bỉnh khó thuần, tựa như ngôi sao xa không thể chạm tới, duỗi cánh tay dài cũng không thể đủ.
Nhưng thiếu niên như vậy, viết trên giấy – Vãn Vãn.
Lục Tây Kiêu chưa từng gọi cô như vậy.
Đây là lần đầu tiên.
Vãn Vãn.
Trước bố hóa trang thành ông già Noel chuẩn bị quà tặng cho cô cũng viết vào giấy, Vãn Vãn.
Chu Vãn nhìn chằm chằm vào giấy rất lâu, một lúc sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Cười một lát, lại bỗng nhiên thấy cay cay mũi, một loại chua chát khó nói lên lời quét qua, gần như muốn nhấn chìm cô.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, cúi đầu, bàn tay dùng sức đè lên mí mắt.
Đợi đến lúc tất cả tâm trạng khôi phục, biểu cảm trên mặt cô lại trở về như thường.
Đưa xe đạp vào nhà, Chu Vãn gọi điện thoại cho Lục Tây Kiêu.
Mấy tiếng vang lên cũng không thấy nhận, nghe đầu kia có tiếng chuông, qua hồi lâu, Chu Vãn mới nhớ tới, Lục Tây Kiêu vừa mới nằm ngủ không bao lâu.
Đang định cúp máy, đầu kia lại được kết nối.
“Alo?” Giọng anh khàn khàn, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ, mang theo cả sự gắt ngủ.
“Không phải em đánh thức anh chứ?” Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.
” Chu Vãn đặt tay lên ghi đông xe đạp, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo hình dáng chuông xe: “Cảm ơn quà tặng của anh, em rất thích.
”
“Thấy rồi à?” Anh nở nụ cười khàn khàn: “Anh còn tưởng phải tối nay em mới thấy.
”
Trong lòng Chu Vãn cảm động, đến giờ phút quan trọng này lại không biết nói gì để diễn tả.
Lục Tây Kiêu ngồi dậy từ trên giường, uống một hớp nước, yết hầu mới cảm thấy thoải mái được chút ít.
“Sao nào, bây giờ không cảm thấy là ông già Noel tặng cho em hay sao?” Anh trêu chọc.
Chu Vãn nhếch môi: “Em cũng không ngốc, đã lớn bao nhiêu rồi.
”
“Chu Vãn, đúng là trên thế giới này không có ông già Noel.
”
Giọng anh trầm thấp, làm cho người nghe cảm thấy rất yên tâm: “Nhưng có anh.
”
Có anh, vì vậy để anh thực hiện nguyện vọng của em.
Chúng ta không ở trong cổ tích, chúng ta cũng đã không có cách nào tin vào cổ tích nữa.
Nhưng anh nguyện ý, vì em tạo ra ảo ảnh cổ tích, làm cho em có thể trở về quá khứ vô ưu vô lo trong thoáng chốc.
———
Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Chu Vãn sẽ về nhà chăm sóc bà nội, đôi khi lại ăn tối với Lục Tây Kiêu.
Số lần anh đến trường cao lên không ít, có khi sẽ ngủ nướng như trước, đến xế chiều mới đến trường, đợi đến lúc Chu Vãn học xong lớp bồi dưỡng Vật lý thì đi về cùng nhau.
Mỗi ngày, Chu Vãn đều dành ít thời gian để dạy bổ túc cho anh nội dung đã học lúc trước, lúc Lục Tây Kiêu buồn ngủ thì nghe câu được câu chăng, không buồn ngủ thì sẽ cực kỳ phối hợp, cũng sẽ bảo Chu Vãn cho anh bài tập.
Chớp mắt đã đến ngày 31 tháng 12.
Ngày cuối cùng của năm nay.
Đúng lúc là thứ sáu.
Chạng vạng, tất cả học sinh đều đã không còn tâm tư học tập, nhao nhao hẹn nhau muốn đi đâu để ăn năm mới, nói là chỗ nào đó mới mở một quán lẩu, ăn rất ngon.
Cố Mộng xoay người lại: “Vãn Vãn, mấy đứa kia nói tối nay muốn đến bên cầu Tây xem pháo hoa, đi cùng không?”
“Hôm nay mình có việc, không đi được rồi.
”
“Chuyện gì thế?” Cố Mộng trừng mắt nhìn: “À, cậu muốn ở bên cạnh Lục Tây Kiêu sao?”
Một bên, đầu ngón tay cầm bút của Khương Ngạn khựng lại.
Chu Vãn cười cười: “Không phải, mình phải đến bệnh viện kiểm tra lại với bà nội.