Trụy Lạc

Chương 96



Cô đã uống thuốc từ lâu, ôm lấy cái chăn dày ngủ một giấc rất dài, sau khi tỉnh lại, cuối cùng tay chân cũng đã có chút sức lực.

Sáng sớm, thầy Vật lý đã gọi điện thoại tới, hỏi cô thế nào rồi.

Chu Vãn uống một ngụm nước, hắng giọng một cái: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

Nghe giọng đúng là đỡ hơn nhiều, tối hôm qua cô còn không thể nào nói được.

Trận sốt cao này rất nặng, nhưng thật sự đến không đúng lúc, thứ hai cô phải đến thành phố B để thi, sáng mai trường học sẽ sắp xếp cho cô và Khương Ngạn bay đến thành phố B trước.

Thầy Vật lý dặn dò Chu Vãn dưỡng bệnh cho khỏe, thả lỏng, không nên đọc sách, đã chuẩn bị đến nước này, cứ phát huy như bình thường thì nhất định có thể thi tốt.

Chu Vãn “Vâng” một tiếng.

Cúp điện thoại, Chu Vãn mới phát hiện trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ của Lục Tây Kiêu vào tối qua.

Chu Vãn sửng sốt, hàng mi run rẩy, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, không gọi lại.

Từ đêm ấy, Lục Tây Kiêu cũng không đi tìm cô nữa.

Tiếp tục dây dưa với Lục Tây Kiêu nữa sẽ khiến cho mọi chuyện càng ngày càng hỏng bét.

Còn không bằng cứ chặt đứt như vậy

Giống như cô đã từng nói, nếu như ngày nào đó bọn họ chia tay, thì sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa.

Cô rửa mặt, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, lúc thay xong quần áo đi ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy bà nội cầm túi đang thay giày ở cửa.

“Bà, bà nội?” Chu Vãn lên tiếng.

Bà nội lập tức đi nhanh tới: “Thế nào rồi, cơ thể thoải mái hơn chút chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ, ngủ tiếp một đêm nữa có lẽ sẽ không sao.”

Bà nội sờ trán Chu Vãn, đúng là không nóng nữa, cuối cùng cũng thở phào: “Bà nấu ít cháo trong nồi, lát nữa con nhớ ăn một chút, uống thuốc xong thì vào đắp chăn.”

“Vâng.” Chu Vãn hỏi: “Bà muốn ra ngoài ạ?”

“Lần trước đã nói với con rồi đấy, bà muốn lên miếu dâng hương, bái lạy thay con cho ngày kia đi thi.” Bà nội nói: “Về ngay thôi.”

“Đường xa như vậy, bà vẫn muốn đi à?”

“Cái này có xa gì đâu chứ!” Bà nội cười cười: “Để Vãn Vãn của bà có thể thuận buồm xuôi gió, cái này có tính là gì đâu.”

“Vậy bà đi đường cẩn thận, sau khi đến thì gọi điện thoại cho con.”

“Bà biết rồi.” Bà nội xoa xoa tóc Chu Vãn, thay giày rồi mở cửa, lúc sắp đóng cửa còn dặn dò: “Nhớ ăn cháo đó nhé.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Vãn.

Cô mặc chiếc áo khoác dày, múc một thìa cháo, ngồi một mình ở trước bàn ăn.

Những ngày này, cô khóc rất nhiều, bây giờ hốc mắt thấy chát, không khóc được nữa, vành mắt cũng sưng lên không ít, cũng may còn có thể đổ hết cho bị sốt, khỏi cần phải tốn tâm tư tìm cớ.

Cô yên tĩnh nhìn bát cháo trước mắt, ăn từng miếng từng miếng nhỏ một.

Ăn đến khi thấy đáy, cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, đưa tay đặt ở chỗ ngực.

Cô rũ mắt, hàng mi nhanh chóng run rẩy, cố gắng ổn định hơi thở lộn xộn.

Ngay cả khóc cũng khóc không nổi, nhưng vì sao lòng vẫn còn đau như vậy.

Cô cúi đầu xuống, mặt vùi sâu vào khuỷu tay, tự nhủ thì thào nói: “Xin lỗi, Lục Tây Kiêu…!Xin lỗi.”

Tất cả đều là lỗi sai của cô.

Đều là cô gieo gió gặt bão.

———

Lục Tây Kiêu đã không đụng đến điện thoại suốt một ngày.

Cậu thiếu niên đứng ở trước đường đua mô tô, trên người là bộ đồ đua xe chỉnh tề, đỏ trắng xen kẽ, làm nổi bật lên phong thái phấn chấn, biểu cảm trên mặt anh rất nhạt, thờ ơ nhìn tất cả trước mắt.

Lục Tây Kiêu chưa bao giờ thèm tham gia mấy trận đấu này ở chỗ Hoàng Bình, đây là lần đầu tiên.

Không vì sao cả, chỉ vì có thể lấy được tiền thưởng cho hạng nhất.

Anh biết Chu Vãn thiếu tiền, bà nội phải khám bệnh, còn phải trả học phí, chỗ nào cũng cần tiền.

Lúc trước bởi vì phải thi Vật lý nên tạm thời nghỉ việc ở quán game, chờ đến khi thi xong thì chắc chắn cô vẫn muốn tìm việc làm.

Đúng là Lục Tây Kiêu không thiếu tiền, nhưng những số tiền kia đều là của nhà họ Lục.

Chu Vãn chắc chắn không muốn cầm tiền của anh, vậy ít nhất anh có thể đưa tiền mà mình kiếm được cho cô.

Tuổi mười bảy mười tám, đúng là Lục Tây Kiêu không có năng lực thật sự giống như Hoàng Bình nói, bảo vệ Chu Vãn thật tốt, không bị bất cứ tổn thương nào.

 

Nhưng ít ra, anh có thể cố gắng làm cho Chu Vãn nhẹ lòng một chút, vui vẻ một chút.

Hoàng Bình đi tới từ phía sau, vỗ vỗ bả vai Lục Tây Kiêu: “Vẫn chưa đi tìm em gái anh à?”

“Đợi cô ấy đi thi về đã.”

Lục Tây Kiêu nhìn về phương xa, nhẹ nói: “Chờ cô ấy về, em giành được hạng nhất, ít ra có thể làm cho cô ấy biết rằng em cũng có thể tự mình để kiếm tiền.”

Tiếng còi vang lên, trận đấu chuẩn bị.

Lục Tây Kiêu người cao chân dài, mặc đồ đua xe vào càng thêm đẹp trai.

Anh bước lên xe, kéo mũ bảo hiểm xuống, vừa trầm mặc vừa tỉnh táo nhìn về phía trước.

Sau một tiếng “Tuýt” thật dài, mấy chiếc xe bay nhanh khỏi vạch xuất phát

Gió đang gào thét ở bên tai, Lục Tây Kiêu vượt lên dẫn đầu.

Anh nghĩ, đợi đến lúc Chu Vãn về, đợi đến lúc trận đấu kết thúc, anh sẽ đi tìm cô.

Mặc kệ là giữ lại hay xin tha.

Nói cho cô biết, anh thích cô bao nhiêu.

Nói cho cô biết, sau này anh sẽ nghe lời, học tập, thi Đại học, cùng học Đại học với cô.

Nói cho cô biết, anh đều không để ý tới những thứ khác, sau này chỉ có hai người bọn họ.

———

Trong đường đua đều là tiếng gầm rú của động cơ và tiếng phanh xe cọ xát chói tai.

Tiếng phanh xe như vậy còn vang lên ở một ngõ hẻm tối đen.

Một chàng trai lái mô tô đi giao hàng thấy một bà cụ tóc trắng xóa bị ngã ở ven đường từ xa, anh ấy đỗ xe ở một bên, chạy nhanh tới.

Trên mặt đất có một vũng nước, mặt bà cụ nằm trong vũng nước, tóc và cổ áo đều bị bẩn.

“Bà ơi?” Chàng trai đẩy đẩy bả vai bà cụ: “Bà không sao chứ, tỉnh lại đi!”

Nhưng sắc mặt bà cụ tái nhợt, không có phản ứng gì.

Chàng trai luống cuống tay chân bấm 120, lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, tay anh ấy cũng run run: “Alo, là 120 phải không? Chỗ này có một bà cụ ngất xỉu ở ven đường…”

———

Sáng chủ nhật, sân bay Bình Xuyên người đến người đi.

Khương Ngạn kéo vali đứng ở ngoài cửa an ninh, thầy Vật lý ở một bên lo lắng gọi điện thoại cho Chu Vãn, nhưng làm thế nào cũng không gọi được.

Thầy nhớ đến cái gáy đổ đầy mồ hôi, dậm chân: “Giờ phút quan trọng này sao lại không nghe máy, máy bay cũng sắp cất cánh rồi.”

Thầy quay đầu nói với Khương Ngạn: “Khương Ngạn, em vào trước đi, thầy sẽ tiếp tục liên lạc với em ấy.”

Khương Ngạn cau mày: “Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không?”

“Em đừng quan tâm cái này, vào trước đi.” Thầy Vật lý giúp cậu ta đi vào cửa an ninh, liên tục phất tay bảo cậu ta đi nhanh lên: “Em yên tâm, cho dù Chu Vãn đến muộn cũng có thể sửa thẻ, em hãy đi trước đi.”

Nhìn Khương Ngạn đi vào, thầy Vật lý lại bấm gọi cho giáo viên chủ nhiệm, hỏi có số điện thoại của phụ huynh Chu Vãn hay không.

“Tôi gửi số điện thoại của bà em ấy cho thầy.” Giáo viên chủ nhiệm cũng sốt ruột như vậy.

Thầy Vật lý vội nói: “Số của bà em ấy tôi cũng có, đã gọi rồi, cũng không ai nghe!”

“Thầy chờ một chút.” Thầy chủ nhiệm nhanh chóng xem lại hồ sơ học sinh: “Số điện thoại của mẹ Chu Vãn đăng ký rồi, nhưng mà bố mẹ đã ly hôn từ lâu, em ấy không ở với mẹ.”

“Thầy cứ cho tôi trước đi, mặc kệ, cứ thử trước xem.”

Thầy Vật lý thấy Quách Tương Lăng bắt máy, lập tức nói: “Alo, chào chị, chị là mẹ của Chu Vãn ạ?”

Quách Tương Lăng khựng lại.

Mấy ngày nay, bà ta rất lo lắng vì chuyện này, sợ lộ ra chân tướng gì đó, dứt khoát trả lời “Không phải”, trực tiếp cúp máy.

———

Rất nhiều năm sau này, Chu Vãn nhớ lại.

Bước ngoặt cả đời này của cô.

Một lần là nói với Lục Tây Kiêu trong quán game: “Chu Vãn, “Vãn” trong “Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt”.”

Một lần chính ngày này.

Làm cho cô đi chệch hướng ban đầu trên con đường của đời người, càng lúc càng xa..


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner