6.
Một hồi lâu sau, Tang Duẫn mới lên tiếng nói ra một câu:
“Đó là Nhục liên.”
Tôi chợt thấy ớn lạnh cả người, lắng nghe Tang Duẫn nói tiếp:
“Nhục liên thực ra chính là bộ phận sinh dục của phái nữ, giáo đồ cho rằng: nhục liên là thứ ký sinh trên người nữ ký chủ.”
“Muốn tạo ra nhục liên, bước đầu tiên là phải để nữ ký chủ giao hợp với một trăm linh tám vị la hán trong vòng chín ngày, giúp cho liên cung đầy đặn, nhục liên sinh sôi phát triển.”
“Bước thứ hai là bào chế dược thảo và độc trùng đặt vào bên trong trong vòng chín chín tám mươi mốt ngày, để độc trùng và dược thảo giao chiến lẫn nhau trong đó để loại bỏ tà khí.”
“Bước thứ ba là băng hỏa giao thoa, cửu hấp cửu luyện, vào ban ngày nữ ký chủ được thả xuống dòng sông băng cực lạnh để nước lạnh xâm nhập vào trong nhục liên, sau khi mặt trời lặn sẽ ra lệnh ký chủ ngồi trên lò gốm, trong lò gốm lại chứa gỗ đào lâu năm cháy lửa nhỏ, bắt đầu nướng nhục liên từ từ, cả quá trình trôi qua trong mười tám ngày.”
Vương Kỳ sớm đã lao ra ngoài nôn mửa, Vương Hạo Đông cũng đi theo ra ngoài.
Chỉ còn lại mình tôi ngồi ngơ ngác ở đó.
“Bước cuối cùng thì sao?”
Tang Duẫn nhìn tôi với ánh mắt cảm thông:
“Bước cuối cùng chính là cắt nhục liên, trước khi cắt xuống, vừa phải bảo đảm không chảy máu, vừa bảo đảm nữ ký chủ còn sống, như vậy thì mới luyện thành, nếu không mọi công sức coi như đổ sông đổ biển.”
Nghe xong, tôi không biết nên sợ hãi hay là tức giận, làm gì có pháp khí nào như thế, rõ ràng là một đám người điên khùng đang mượn cái danh tín ngưỡng để thực hiện hành vi dâm ô tàn khốc.
Nghĩ đến những đóa hoa sen đó, nhớ đến mùi tanh hôi mà Vương Kỳ từng nói, cả người tôi run rẩy không ngừng.
Vì để thỏa mãn ham muốn tình dục biến thái của mình, còn lấy danh nghĩa chế tạo pháp khí, che đậy hành vi tội ác của mình, đến cuối cùng còn không giữ lại đường sống cho người vô tội!
Đây rõ ràng là một đám ác ma!
Tôi giận dữ nhìn về phía Tang Duẫn:
“Chùa thần mà gia tộc các người bảo vệ chính là như thế sao?”
Trên mặt Tang Duẫn tỏ ra vẻ nghi hoặc trông rất ngây thơ:
“Có gì không đúng sao? Trên thế gian này vạn vật đều thấp hèn như nhau, chỉ có thần linh mới ở trên cao. Chúng ta có thể dùng thân xác để kính dâng chính là vinh quang lớn lao, cho dù có chịu đựng đau đớn thì thế nào, dù sao linh hồn của chúng ta cuối cùng cũng sẽ thăng hoa.”
Nhìn đôi mắt trong sáng của Tang Duẫn, cảm giác bất lực tràn ngập trong tôi.
Từ nhỏ bọn họ đã được truyền thụ những khái niệm như thế, đồng loại trong mắt họ là lễ vật có thể bị hiến tế cho thần linh, bởi vì chính bản thân họ cũng như thế.
Tôi cố bình tĩnh lại:
“Nhưng bọn tôi không tín ngưỡng thần của các cậu, có thể buông tha cho bọn tôi được không?”
Tang Duẫn nhe răng cười:
“Đương nhiên, bố mẹ tôi từng nói, tín ngưỡng sẽ không cưỡng cầu, các người không cố ý xông vào chùa thần, không nên để các người gánh chịu nhân quả.”
Tôi thở phào, lúc này Vương Kỳ và Vương Hạo Đông cũng từ bên ngoài đi vào.
“Vậy bọn tôi phải làm thế nào?”
Tang Duẫn thành kính nói:
“Các người xông vào chùa thần một lần, khế ước đã được định ra, lần này các người sẽ không tránh thoát được, các người cần phải hoàn thành một lần hiến tế cho thần Đại Hắc Thiên, bố mẹ tôi mới có thể giúp các người tách khỏi thần.”
“Chẳng lẽ muốn đem bọn tôi làm thần pháp khí mang đến cho thần sao?”
“Không không không, cô đừng hiểu lầm.”
Tang Duẫn vội vàng xua tay:
“Các người chỉ cần cùng hoàn thành một nghi thức hiến tế bình thường là được rồi.”
Vương Hạo Đông liền hỏi:
“Vậy bọn tôi cần chuẩn bị những gì?”
Tang Duẫn gật đầu đáp:
“Các người cần chuẩn bị ngũ cam lộ, ngũ nhục dùng bát Ca Ba Lạp để đựng, sau đó đi đến trước thần Đại Hắc Thiên tụng kinh cầu phúc, coi như đã hoàn thành hiến tế.”
“Nhưng… chúng tôi không biết ngũ cam lộ là gì, ngũ nhục bao gồm những gì…”
Vương Kỳ hoảng hốt hỏi.
Tang Duẫn tiếp tục giải thích:
“Ngũ cam lộ chính là nước tiểu, phân, dịch đờm, tinh dịch của nam, máu kinh ở nữ của tín đồ. Ngũ nhục là chỉ thịt chó, thịt bò, thịt ngựa, thịt voi và thịt người. Ca Ba Lạp chính là cái bát làm từ đầu lâu.”
“Bát đầu lâu có sẵn trong chùa thần, đến lúc đó các người có thể trực tiếp dùng, những vật tế khác cần các người tự chuẩn bị.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Chúng tôi phải đi đâu tìm được thịt người chứ?”
Những thứ khác tuy rằng ghê tởm, nhưng cắn răng chịu đựng cũng có thể miễn cưỡng lấy được.
Nhưng còn thịt người thì sao có thể có được dễ dàng, chẳng lẽ vì một lễ tế mà chúng tôi còn phải đi giết người sao?
Tang Duẫn buông thõng tay nhún vai tỏ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Đúng vào lúc này Vương Hạo Đông túm lấy tôi, anh ta nói với Tang Duẫn:
“Bọn tôi biết rồi, bọn tôi sẽ nhanh chóng tìm được những thứ này.”
Sau đó, anh ta dẫn tôi và Vương Kỳ đi ra ngoài.
Tôi gần như tức điên lên, đây là đồ tế quái gở ghê tởm gì vậy chứ, tôn giáo gì mà lại cần những cống phẩm như thế để hiến tế?
Thực sự chưa từng nghe thấy bao giờ!
Vương Hạo Đông đưa điện thoại trong tay cho tôi:
“Những gì cậu ta nói cũng không phải những lời vô căn cứ đâu, Tây Tạng lúc chưa giải phóng thực sự là một nơi địa ngục trần gian. Tây Tạng ở quá khứ chỉ có quý tộc, tầng lớp tăng lữ cao cấp, chính phủ và nông nô. Nông nô chính là cấp thấp nhất, không có địa vị, những pháp khí vượt quá sức tưởng tượng của con người mà chúng ta nhìn thấy phần lớn đều lấy nông nô làm nguyên vật liệu để làm ra.”
“Thần Đại Hắc Thiên mà Tang Duẫn nhắc đến chính là thần y chuyên trị bệnh tật, nếu như tôi đoán không lầm, ngôi chùa đó chắc hẳn đã bị tháo dở từ lâu, còn về lý do vì sao nó vẫn còn xuất hiện, có lẽ không phải là thứ khoa học có thể giải thích được.”
Vương Kỳ trừng mắt nói:
“Thật sự là một đám ác ma….”
Nếu đã như vậy, những vật tế kỳ lạ đó cũng có thể hiểu được.
“Tớ có một thắc mắc.”
Tôi nhìn về phía hai người họ:
“Theo như những gì Tang Duẫn nói, cả nhà họ thủ hộ cho chùa thần, chắc chắn đã từng hiến tế cho thần Đại Hắc Thiên rất nhiều lần, bọn họ chắc chắn biết được làm sao để có được thịt người, nhưng vì sao cậu ta lại không nói cho chúng ta biết?”