[16]
Vẻ mặt giọng điệu cảm kích của Tư Vân, ngược lại làm cho đám người cha Tư vốn nổi giận đùng đùng ngây ngẩn cả người.
“Cái, cái gì…”
Vẻ mặt Tư Vân ngây thơ nói: “Tư Tư đã nói cho con biết rồi, nói là các người lo lắng con không thể đi làm, sợ bỏ lỡ công việc này, cho nên mới để Tư Tư đi giúp con đi làm, con thật sự là rất cảm động, nhưng mà các người yên tâm, chuyện này con đã xử lý tốt rồi, ngày sau không cần các người quan tâm nữa, con đã định bán công việc cho Thiên Thiên rồi.”
Phó Thiên Thiên phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, con đã đồng ý mua công việc này cho Tư Vân, chú Tư các người không cần lo lắng.”
Cha Tư vẻ mặt xấu hổ, lúc này là muốn tức giận cũng không sinh ra được, ngược lại còn có chút chột dạ, bởi vì bọn họ căn bản cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy vị trí này cứ để như vậy đáng tiếc, vừa vặn trong khoảng thời gian này Lâm Tư Tư không có việc gì, muốn cho cô ta đi lên một đoạn thời gian, bằng không mất đi thật đáng tiếc.
Chờ đến lúc cô ta đi học, sẽ đem công việc này bán đi.
Ít nhất đó là những gì bọn họ nghĩ.
Không nghĩ tới Tư Vân sẽ chạy trở về…
“Chú Tư, bộ phận nhân sự sắp tan làm rồi, phiền chú đưa sổ hộ khẩu cho Tư Vân và cháu làm thủ tục trước.” Phó Thiên Thiên hối thúc.
Đổi lại là người khác, có thể cha Tư còn có thể tìm lý do để từ chối, nhưng đối phương là Phó Thiên Thiên!
Miệng ông ta ngập ngừng nửa ngày, mới nói: “Thiên Thiên à, cháu là đại tiểu thư, sao có thể ủy khuất để cháu làm công việc của Vân Vân chúng tôi chứ.”
Phó Thiên Thiên cực kỳ ghét loại giọng điệu này, dù cô ta có cố gắng thế nào thì người khác vẫn luôn nói cô ta là đại tiểu thư, coi như là không cần làm cũng sẽ đem cơ hội bày đến trước mặt các ngươi giọng điệu đáng ghét như vậy.
Nghe được lời này, lập tức liền bất mãn: “Chú Tư, chú không cần xem thường cháu, Tư Vân có thể làm cháu đương nhiên có thể làm, có cái gì ủy không ủy khuất.”
Cha Tư bị chặn không con gì để nói.
Cha Tư một đống tuổi lại bị một tiểu bối giáo huấn, còn chỉ dám cười làm lành, vội vàng nói: “Ha ha ha, nói rất đúng, nói rất đúng.”
“Vậy chú Tư có thể nhanh lên một chút không, cháu xin nghỉ ra ngoài, còn phải đi làm.” Phó Thiên Thiên thúc giục nói.
Cha Tư hết cách, không dám đắc tội, cắn răng một cái, gật đầu nói: “Được, chú lấy cho hai đứa.”
Sau khi lấy được hộ khẩu, Tư Vân và Phó Thiên Thiên lập tức vội vàng rời đi.
Người của Tư gia sắc mặt khó coi, rồi lại không có cách nào để ngăn cản.
Lâm Tư Tư càng tức giận đến tái mặt.
Phó Thiên Thiên về nhà lấy hộ khẩu, lại gõ thư phòng của anh trai mình muốn vay tiền của anh trai.
“Anh, cho em mượn một ngàn, phát lương trả lại anh.” Vẻ mặt cô ta hưng phấn.
Phó Dương nghe vậy, nhíu mày: “Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?”