Không sao, khách khí như vậy làm gì.
” Đối phương cười nói: “Em không sao là tốt rồi.”
Cúp điện thoại, Chu Vãn yên lặng ngồi ở trên giường.
Cô làm theo lời lúc nãy Lục Tây Kiêu nói, lau rượu thuốc lên mắt cá chân, rồi lại dán cao dán lên.
Trong phòng ngủ nồng nặc mùi thuốc rượu.
Cô lại nghĩ tới bộ dáng ngồi xổm xuống dán băng cho chân cô vừa rồi ở quán mì của Lục Tây Kiêu, tuy rằng lúc khử trùng có cố ý thô lỗ để làm đau cô.
Nhưng Chu Vãn Vãn cảm thấy, Lục Tây Kiêu thật sự là một người rất tốt.
Từ sau khi Chu Quân qua đời, Quách Tương Lăng bỏ nhà đi, Chu Vãn đã không nhớ được lần cuối có người kiên định đứng ở phía sau mình là chuyện của khi nào.
Giống như chỗ dựa.
Chịu ấm ức có thể tìm anh, anh sẽ giúp cô vui vẻ.
Cảm giác như vậy đối với Chu Vãn mà nói là rất xa lạ.
Cô dựa vào đầu giường, nhìn Kobito do Lục Tây Kiêu tặng cô ở bàn đối diện.
Qua một lúc, cô đứng dậy, dùng chân không bị thương nhảy đến bên cạnh bàn, cầm Kobito đến mép giường, ôm vào trong lòng ngực.
Cô muốn ngủ, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.
Sau một lúc lâu, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn: [Cậu về đến nhà chưa?]
Cô đợi một lúc lâu mà Lục Tây Kiêu vẫn chưa trả lời, có lẽ là ngủ rồi.
Chu Vãn: [Ngủ ngon.
Cô để điện thoại ở bên cạnh, nhắm mắt lại.
———
Lục Tây Kiêu tắm rửa xong đi ra, trên người ướt sũng, giọt nước lăn xuống theo đường cong của cơ bắp.
Vừa rồi lúc đánh nhau, trên người anh cũng có vài vết bầm nhưng không nghiêm trọng mấy.
Tắm bằng nước lạnh, sự bực bội không rõ vừa rồi cuối cùng giảm đi một chút.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nổi giận.
Chu Vãn bị thương đâu liên quan đến anh, cô muốn nói dối thì càng không liên quan đến anh, đúng là rảnh thật, cũng không có gì đáng để nổi giận.
Lục Tây Kiêu nghĩ không ra, trong lòng cũng càng thêm bực bội, càng khó chịu thì càng tức giận.
Cả người đều không thoải mái.
Còn trút giận lên người Chu Vãn.
Nhưng cô gái đó lại không tức giận chút nào, cũng không oán thán, chịu đựng toàn bộ những tật xấu của anh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, vắt hết óc muốn dỗ anh.
Lục Tây Kiêu không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là anh có thể cảm nhận được những thứ này.
Anh xoa xoa mái tóc ướt, quăng mền qua một bên, đi tới mép giường cầm điện thoại lên.
Chu Vãn: [Cậu về đến nhà chưa?]
Chu Vãn: [Ngủ ngon.
]
Lục Tây Kiêu nhướng mày, nhìn này hai dòng tin nhắn trong chốc lát rồi lại nhìn thời gian.
Đã gửi tới vào một tiếng trước.
Anh ngồi lên trên giường, trả lời bằng một cuộc gọi thoại.
Cũng không có gì muốn nói, chỉ đơn giản muốn gọi là gọi.
Chuông đổ hồi lâu mới được kết nối, giọng nói buồn ngủ của thiếu nữ dịu dàng vang lên: “Alo?”
Không biết tại sao Lục Tây Kiêu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc trong xương sống, cả người đều như bị điện giật, huyệt thái dương nảy lên.
Nghe được Chu Vãn bị đánh thức, Lục Tây Kiêu cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy.
Anh châm điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói.
Chu Vãn không nghe được giọng nói của anh, lại kiên nhẫn h
ỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngủ không được.
” Lục Tây Kiêu nói: “Nói chuyện một lát.
Trong phòng ngủ rất yên lặng, bên ngoài là tiếng gió lớn, tiếng của nhánh cây cổ thụ đập vào cửa sổ thủy tinh.
Chu Vãn ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rồi ngáp một cái, thuận tiện “Ừm” một tiếng: “Nói cái gì?”
“Có bôi thuốc không?”
“Có.”
Lục Tây Kiêu không giỏi giao tiếp, lười nhác dựa vào đầu giường, cong chân, dáng vẻ thờ ơ, cũng không nói lời nào.
Chu Vãn ôm chân, gối lên đầu gối đợi một lúc rồi nói: “Lục Tây Kiêu.”
“Hả?”
“Cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Chu Vãn nhìn đồng hồ xuyên qua ánh trăng bàng bạc: “Muộn lắm rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Tự mình mệt rồi nói vậy.
” Lục Tây Kiêu cười rộ lên: “Cậu rất biết dỗ người khác đấy.
”
“! ! ”
“Ngủ đi.
” Lục Tây Kiêu hút xong một điếu thuốc rồi nói: “Ngủ ngon.”
———
Ngày hôm sau, vừa thức dậy thì Chu Vãn đã phát hiện mắt cá chân không còn sưng như tối hôm qua nữa, chỉ có điều là vết bầm tím đã nổi lên, nhìn qua rất đáng sợ, lúc đi còn đau đến mức nóng lên.
Cô gọi xe đến trường, khập khiễng bước vào phòng học.
Chuyện xảy ra trong trận bóng rổ ngày hôm qua đã sớm bị người ta đăng lên diễn đàn của trường, tuy lúc ấy Cố Mộng đã đi rồi nhưng cũng có thể nhìn thấy ở trên mạng, vừa thấy Chu Vãn đến đã kéo cô lại, hỏi cô có sao không.
“Không sao.”
” Chu Vãn cười cười: “Chỉ trẹo chân thôi.”
“Nhìn rất nghiêm trọng mà, đám trường số 18 kia đúng là thứ không ra gì, đã chơi bẩn thì thôi đi, sao lại còn dính dáng đến cậu chứ?”
Chu Vãn lắc lắc đầu: “Thật sự không sao.”
Cố Mộng còn muốn nói thêm gì đó thì lớp phó bỗng nhiên gõ gõ cửa, nói: “Chu Vãn, thầy chủ nhiệm tìm.”
Cố Mộng kiên trì đỡ cô đến cửa văn phòng.
Chu Vãn đẩy cửa bước vào, thầy chủ nhiệm vẫy tay với cô: “Chu Vãn, em lại đây.”
“Thời gian thi môn Vật lý đã có rồi, là tháng ba năm sau, trừ nghỉ đông ra thì thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, trường mình rất coi trọng kỳ thi lần này, định mời giáo viên ở ngoài về dạy cho em và Khương Ngạn, bắt đầu từ ngày mai, sau khi tan học sẽ cho các em học bù một giờ.”
Chu Vãn sửng sốt, vừa muốn mở miệng thì đã bị chủ nhiệm lớp ngắt lời, ông biết Chu Vãn muốn nói gì.
“Thầy cũng biết hoàn cảnh gia đình của em, biết em vất vả, nhưng em phải nhìn xa hơn, tương lai không giống như bây giờ, em nhất định phải biết rõ cái gì mới quan trọng với em nhất.”
Thầy chủ nhiệm nói: “Cho nên thầy hy vọng em nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này cố gắng đừng đi làm thêm, có khó khăn gì thì có thể tới tìm thầy, em cứ tập trung vào cuộc thi, em là một cô bé thông minh, chịu bỏ ít thời gian và công sức, đoạt giải chắc chắn không thành vấn đề.”
Chu Vãn biết lòng tốt của thầy, độ khó của đề thi quốc gia đã tăng lên rất nhiều, Chu Vãn cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thật ra trước đó cô cũng đã từng suy nghĩ vấn đề này rồi.
Hơn nữa, bây giờ còn có số tiền mà Quách Tương Lăng đưa cho, ít nhất cũng chưa cần dùng tới.
Chu Vãn gật đầu, nói cảm ơn với thầy.
Đang chuẩn bị rời đi thì lại bị thầy gọi lại: “Chu Vãn”
Vẻ mặt của ông ấy có chút do dự, thoáng nhìn Chu Vãn rồi nói: “Có một số việc, chính em cũng phải biết cân nhắc.
Chu Vãn sửng sốt: “Việc gì ạ?”