Chàng còn cấm tổ chức mọi tiệc mừng sinh con khắp tứ hải bát hoang, sợ ta nhìn thấy sẽ đau lòng.
Chàng biết ta khát khao sinh cho chàng một đứa con đến mức nào, linh dược tiên đan như nước chảy tràn vào cung điện của ta.
Ngay cả chuyến đi Cửu Thiên Thần Nguyên cầu thần liên lần này, chàng cũng không màng mọi lời ngăn cản, một mực ra đi.
Nhưng ta không ngờ, người phu quân yêu thương bảo vệ ta nhất lại là kẻ không muốn ta có thai nhất.
Ta như con rối mặc cho Cảnh Hách trang điểm, đưa ta đến hiện trường yến tiệc.
Các tiên tử nhìn thấy bộ tiên bào dệt bằng kim tuyến linh khí trên người ta đều không ngớt lời tán thưởng.
Họ ngưỡng mộ vì ta có thể khiến Đế quân đối đãi ân cần đến vậy.
Khi bánh thọ đào được dâng lên, Cảnh Hách đích thân bưng bát thuốc sắc từ xích liên đến trước mặt ta.
Chàng nhìn ta đầy thâm tình:
“Lạc Vân, uống bát thần liên này, đứa trẻ mà nàng hằng mong ước sẽ đến.”
Hương thơm của thuốc bay đến, nhưng nước mắt ta đã rơi vào bát thuốc.
Cảnh Hách hoảng hốt ôm ta vào lòng:
“Lạc Vân, ai khiến nàng buồn vậy?”
Ta lau nước mắt, gượng cười:
“Chỉ là ta vui quá thôi.”
Cảnh Hách xoa đầu ta:
“Sao nàng vẫn trẻ con thế này, sau này sinh tiểu tiên quân sẽ bị cười đấy.”
Ta nhìn chàng chăm chú:
“Cảnh Hách, chàng nói xem, ta thực sự còn có thể làm mẫu thân sao?”
Hơi thở chàng khựng lại nhưng lại tránh ánh mắt ta:
“Nàng lại nghĩ linh tinh rồi, mau uống thuốc đi.”
Thấy ta vẫn chưa cử động, chân mày Cảnh Hách thoáng hiện vẻ sốt ruột nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa:
“Chẳng lẽ muốn phu quân đích thân đút cho à?”
Ta lắc đầu, hỏi tiếp:
“Cảnh Hách, vì sao thần liên này lại màu đỏ? Ta nghe các tiên tử nói thần liên giúp mang thai là kim liên cơ mà.”
Sự hoảng loạn thoáng qua trên mặt chàng, nhưng rất nhanh đã biện minh:
“Chắc là do sắc lâu nên đổi màu thôi.”
“Mau uống đi, chẳng phải nàng mong con rất lâu rồi sao?”
Ta cười, nâng bát thuốc đã lẫn nước mắt lên uống cạn.
Vị đắng của thuốc chảy qua cổ họng thấm vào tận xương tủy, bụng dưới bắt đầu đau rát như lửa đốt.
Ta lau đi thuốc vương trên môi, từng chữ rõ ràng nói với Cảnh Hách:
“Cảnh Hách, điều ước sinh thần năm nay của ta là mong chàng con cháu đầy đàn.”
Cảnh Hách cười, ôm lấy ta:
“Nàng thật ngốc, phải là mong chúng ta mới đúng.”
Dưới ống tay áo, móng tay ta đã bấm sâu vào da thịt.
Sẽ không còn nữa đâu, Cảnh Hách. Ta và chàng, không còn gì sau này nữa.
3
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hách lệnh cho người mở kho, tìm kiếm những món đồ mà ta đã chuẩn bị cho đứa con tương lai.
Những đồ chơi, y phục, và cả pháp khí hộ thân chất đầy cả đại điện.
Suốt ngàn năm, ta không ngờ rằng mình đã sắm sửa nhiều đến thế.
Cảnh Hách hào hứng chọn lựa, ngay cả cung nữ bên cạnh cũng không nhịn được trêu chọc:
“Đế phi còn chưa chẩn đoán có thai, vậy mà Đế quân đã nôn nóng như thế rồi.”
Cảnh Hách cười rạng rỡ đến mức khóe mắt cũng cong lên:
“Ta còn mong ngày mai có thể nhìn thấy con ngay kia!”
Nói rồi, chàng quay sang trêu ta:
“Nhưng trước tiên phải làm vui lòng mẫu thân của đứa bé đã.”
Tối qua, ta không cho Cảnh Hách lên giường.
Những lúc trước đây, khi giận dỗi chàng, ta vẫn thường làm vậy như một cách làm nũng.
Cảnh Hách hiển nhiên nghĩ rằng mình đã vô tình chọc giận ta.
Nhưng chàng không biết, lần này là vì trái tim ta đã nguội lạnh.
Cảnh Hách chọn lựa xong, chia những vật dụng dành cho thời kỳ mang thai thành một đống riêng biệt rồi sai người đóng vào hòm.
Thế nhưng, hòm ấy lại bị khiêng đi mất.
Cảnh Hách đến ôm lấy ta:
“Lạc Vân, những thứ này chưa đủ tốt. Ta sẽ chuẩn bị những thứ tốt hơn cho nàng.”
Những vật dụng đó đều do Mẫu Thần đích thân tìm kiếm, còn có nhiều món là sính lễ mà Cảnh Hách tặng ta khi trước.
Sao chúng lại không tốt được chứ?
Nhưng nhìn những người khiêng hòm ra ngoài, ta lập tức hiểu rõ — đó chính là vị tiên quan hôm trước hầu hạ bên cạnh Mộng Ly.
Chắc hẳn những vật dụng này đã được đem đến cho Mộng Ly.
Ta nhìn khuôn mặt của Cảnh Hách, trái tim tưởng chừng đã chai sạn lại bắt đầu đau đớn.
Cảnh Hách, nếu như chàng thẳng thắn nói với ta, ta cũng chẳng tiếc gì những vật vô tri ấy.
Nhưng tại sao chàng lại hết lần này đến lần khác dùng lời nói ngọt ngào để lừa dối ta?
Cảnh Hách quá vui mừng nên không nhận ra sự hụt hẫng của ta, chàng kéo tay ta bước ra ngoài.
Chàng hào hứng nói:
“Linh tuyền đã khô cạn ngàn năm ở núi Bồng Lai nay đã hồi sinh, ta sẽ dẫn nàng đến ngâm mình.”
“Ta còn xin được một mảnh đất ở đó, sẽ trồng trái cây cho nàng. Sau này, con của chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, một tiên quan nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Linh thú kéo xe giật mình, gầm lên rồi hất ta ngã khỏi xe.
Cảnh Hách nổi giận, định trừng phạt tiên quan kia.
Nhưng khi liếc thấy gương mặt của người đó, chàng liền thu lại pháp khí, giọng nói có chút khác thường:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Tiên quan nhỏ bị chàng nắm lấy, để lộ chiếc cổ trắng nõn, giọng yếu ớt:
“Có việc khẩn cần bẩm báo Đế quân.”
Nhìn thấy máu rỉ ra từ tay ta khi còn nằm dưới đất, ánh mắt Cảnh Hách lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Ngươi không có mắt sao? Đế phi bị thương rồi, còn không mau cút đi chịu phạt!”
Ta không bỏ sót hành động giả vờ giận dữ nhưng lại nhẹ nhàng đặt người kia xuống của Cảnh Hách.
Nhìn ánh mắt đắc ý của nàng ta, ta còn gì không hiểu — đây chính là Mộng Ly, tiểu hoa tiên mà Cảnh Hách nuôi dưỡng bên ngoài.
Cảnh Hách chặn tầm mắt của ta, bế ta trở lại xe.
Nhưng khi thấy Mộng Ly vẫn đứng đó không rời, ánh mắt chàng lại mềm đi vài phần và thậm chí đưa nàng ta lên xe.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ta, chàng bối rối giải thích:
“Vừa rồi ta mạnh tay quá, vị tiên quan này đã trật chân.”
“Nếu cứ để hắn đi chịu phạt, người khác sẽ nói ta bất nhân.”
Ta nhìn dáng vẻ bồn chồn của Cảnh Hách, khẽ đáp một tiếng rồi thu mình vào trong xe.
Màn trướng buông xuống, ta không còn nhìn thấy mặt của Cảnh Hách và Mộng Ly nữa.
Nhưng bóng dáng hai người tựa vào nhau vẫn khiến tim ta đau đớn khôn nguôi.
Khi Cảnh Hách mang chén trà an thần đến, ta không từ chối, một hơi uống cạn.
Dù mí mắt ngày càng nặng trĩu nhưng thần thức ta vẫn còn rõ ràng, từng lời bên ngoài đều nghe rõ ràng.
…