Anh cầm tay của tôi, sau đó kéo tôi dậy.
Trước mắt bao người, anh không nói thêm một câu, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào.
Anh đẩy cửa ra, cất bước rời khỏi, cứ như vậy đường hoàng mà dẫn tôi đi.
Trên lầu quả thực đã có phòng đặt sẵn.
Câu lạc bộ tư nhân xa hoa, tráng lệ.
Đèn trong phòng được bật lên, thoáng chốc có chút chói mắt, tôi còn chưa kịp làm quen với ánh đèn sáng ngời này thì đã bị anh đè lên ngăn tủ phía sau.
Cả người anh ghé lại đây, đôi môi cũng theo mà đến.
Dáng người Trì Dã cao lớn, càng khiến tôi trông nhỏ gầy hơn rất nhiều.
Người tôi bị che phủ trong bóng hình của anh, đôi tay không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải đặt ở nơi nào.
Anh nâng mặt tôi lên, hôn tôi một cách thô bạo, không chút tiếc thương mủi lòng.
Vừa hung ác vừa mãnh liệt, cắn đến nỗi môi tôi đau đớn.
Nước mắt của tôi lập tức trào ra không thể kiểm soát.
Qua một hồi lâu anh mới buông lỏng tôi ra, anh đứng trước mặt tôi rồi lui lại phía sau một bước, đôi ngươi đen kịt mờ mịt như biển sâu, giấu giếm sóng gầm cuộn trào sôi sục.
“Bây giờ đến lượt tính toán những món nợ giữa chúng ta.”
Giọng nói anh hơi khàn, đôi môi vẫn còn vương sắc đỏ, sau đó anh bắt đầu giơ tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Tôi nghe thấy tiếng khuy áo được cởi ra, vang lên rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng này.
Ánh đèn sáng rực, tôi có thể thấy rõ mỗi một biểu cảm của anh.
Phức tạp, tức giận, đầy hận thù, cũng đầy buồn thương…
Hơi thở u ám mà kéo dài, cho đến lúc toàn bộ cúc áo sơ mi được cởi ra đã đạt tới cực hạn.
Tôi cúi đầu, cơ thể run nhè nhẹ, không dám nhìn vào ánh mắt anh.
Cũng chẳng dám nhìn anh lấy một lần.
Anh nắm lấy tay tôi, tôi sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng: “Trì Dã!”
“Ừ?”
Giọng nói trầm thấp không chứa chút ít cảm xúc nào, anh nắm lấy tay tôi rồi kéo về phía trước, chậm rãi để nó bao trùm lên lồng ngực mình.
Tôi đưa mắt thuận thế nhìn theo, dưới lớp áo sơ mi bị cởi toang ra là những vết sẹo bị khâu lại trải dài trên cơ thể vốn nên rắn chắc đẹp đẽ không thôi.
Đường rãnh cơ bụng rõ ràng, những vết sẹo dữ tợn kéo dài lên chỗ xương ức trông hệt như những con bọ đáng sợ đang bò trên người anh.
Một tay anh chống ở ngăn tủ, giam cầm tôi không không gian hẹp hòi mà anh tạo ra, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt lạnh lùng mà mỏi mệt, giọng nói anh lãnh đạm—
“Em nhìn cho kỹ đi, nhìn xương cốt đã gãy đoạn của tôi, cảm nhận chiếc đinh thép bị cấy vào người, rồi nhìn cả những vết sẹo xấu xí này nữa….”
“Hứa Đường, cơn đau nhức khi xương sườn bị gãy nứt và cảm giác khi em bị tróc ra khỏi cuộc đời của tôi giống hệt như nhau, tôi đau lắm, đau đến nỗi dường như đã sắp ch.ết mất rồi. Còn em thì sao, em có đau không?”
Tôi nói không ra lời, một câu cũng không nói nổi, chỉ còn lại thân thể đang run lên và tiếng khóc nấc nghẹn ngào.
Bàn tay đặt trên người anh hơi động đậy, muốn vẽ lại những vết sẹo kia nhưng lại bị anh hất ra ngoài.
Anh cười một tiếng, lùi về sau mấy bước, anh sờ vào những cúc áo sơ mi kia rồi cài lại từng nút một.
“Từ nay về sau, hai cũng ta đã thanh toán xong.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo như vậy, lướt qua tai tôi giống như từng cơn gió lạnh thổi qua nơi đồng hoang hiu quạnh, khiến cho người ta run bần bật.
Mắt tôi đỏ bừng, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Trì Dã, từ trước đến giờ em chưa từng thích người khác.”
“Tôi biết, Tống Tân Vũ là anh họ của em, ba em qua đời nên hắn tới trường thăm em, cho nên em mới ghé vào lòng hắn khóc.”
Trì Dã bĩnh tĩnh trần thuật, ánh mắt anh rơi vào người tôi: “Hứa Đường, nếu không phải tôi đã biết chuyện này, thì tôi đã không thể sống tới ngày hôm nay.”
“Xin lỗi, em xin lỗi…”
Tôi rốt cuộc đã sụp đổ, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Tôi khóc hồi lâu, lúc này mới thấy Trì Dã cũng chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh: “Tôi vừa mới nói rồi, từ đây chúng ta đã thanh toán xong.”
“Hứa Đường, tôi mất một thời gian rất dài mới nghĩ rõ ràng một việc. Chúng ta lạc mất nhau, không liên quan gì đến tình yêu cả.”
“Tôi biết em chưa từng thích người nào khác, những năm nay cũng vẫn độc thân một mình. Tôi cũng vậy, cho tới nay lòng tôi vẫn có em, cho nên từ lúc bắt đầu đến giờ tình cảm của chúng ta chưa bao giờ lạc hướng.”
“Lỗi là do tôi và em, hai con người không phù hợp với nhau. Lúc tôi yêu em, không thể hiểu được nỗi hoang mang ẩn chứa trong lòng em, không hiểu được niềm tự tôn của em. Khi em đang cố gắng làm cho cuộc đời mình trông tốt đẹp hơn một chút, thì tôi lại như một thằng ngốc, chẳng thể hiểu em đang muốn gì.”
“Tha thứ cho tôi đi Hứa Đường, lúc đó tôi còn quá trẻ dại, luôn nghĩ rằng dùng hết sức lực để yêu một người là đủ rồi. Mãi đến sau này tôi mới hiểu được, rằng phần tình yêu này nông cạn đến cỡ nào.”
“Trì Dã…”
“Tôi hận em trong một thời gian rất dài, rõ ràng lòng em không có người khác nhưng lại cứ nhất quyết đẩy tôi ra ngoài, nó mới càng khiến tôi khó chấp nhận hơn. Cho tới khi có một cô gái nói cho tôi biết rằng, có lẽ trước giờ tôi chưa từng thật sự hiểu rõ em, thứ áp ch.ết lạc đà không phải là cọng rơm cuối cùng, mà em nhất định đã vô cùng thất vọng nên mới không hề do dự mà chẳng cần tôi nữa.”
“Nhưng Hứa Đường à, dù cho phần tình yêu này là nông cạn, nhưng tôi cũng đã từng không hề tiếc gì mà nỗ lực làm tất cả, tôi trao cho em một trái tim chân thành hoàn chỉnh, vậy mà ngay cả cơ hội xin em quay đầu nhìn lại một cái cũng không có sao?”
“Em, em xin lỗi, em thật sự không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, em cứ nghĩ anh lại lừa em…”
Tôi khóc nấc không thành tiếng, khóc đến nỗi không kiềm chế được, trong tầm mắt đẫm lệ mông lung ấy tôi thấy đôi mắt của Trì Dã cũng đỏ hoe, anh cười một tiếng, giọng nói nghẹn ngào chứa nỗi thất vọng cùng cực—
“Vậy em có từng nghĩ tới không, vạn nhất nó là sự thật thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như tôi đã ch.ết và rốt cuộc không thể tỉnh lại nữa, thế thì phải làm sao bây giờ? Em sẽ hối hận chứ?”
“Em chưa từng nghĩ tới, ngay cả cơ hội một phần vạn này em cũng không muốn cho tôi, cho nên ở trong lòng em rốt cuộc tôi là cái gì?”
“Hứa Đường, em không cho tôi cơ hội, bây giờ tôi cũng không muốn quay đầu lại nữa. Đông Minh sẽ kết nối với công ty của em, sau này chúng ta không cần gặp lại.”
“Nợ em, tôi đã trả hết rồi.”