– Haha! Tôi đùa đó! Lâu Kiêu không thích đùa, nhưng tôi thì có, Bạch Băng đừng để ý nhé.
Bị ngoáy đúng chỗ đau, cơ mà cô ta không làm được gì ngoài vờ vĩnh thanh cao cười cười.
– Em không để ý đâu.
– Vậy Joyce mời Bạch tiểu thư một ly.
Bạch Băng cầm ly rượu, ngoan hiền cụng li với Joyce rồi ngửa đầu uống cạn.
– Đúng là khí chất của Bạch tiểu thư quá khác, tửu lượng rất giỏi.
– Cảm ơn anh Joyce quá khen.
Lời của ả vừa dứt thì cửa phòng bao mở ra nhân viên của Joyce mang vào một cốc nước cam. Đây là Joyce làm riêng cho Cổ Lạc Hy. Trước đó đã nghe Lưu Hạo nói, nên dĩ nhiên anh ta không thể ép công chúa nhỏ của Lâu Kiêu uống rượu.
Joyce đón lấy cốc nước cam từ trên khay nhân viên, đưa qua.
– Công chúa nhỏ, em uống cái này đi nhé.
Lâu Kiêu vươn tay cầm:
– Mày cũng tinh tế đấy.
– Haha! Lão tử còn phải ôm bắp đùi của mày, cái gì nên làm, cái gì không đều biết.
Lâu Kiêu khẽ khàng nói:
– Uống đi em.
Cô gật gật đầu, nhận bằng hai tay uống vài ngụm.
Bạch Băng giống như không cam lòng, ả cười khẩy:
– Đến đây mà uống nước cam thì không hợp lý lắm.
– Cô thấy không hợp?
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng đáp trả, biểu cảm ung dung, nhưng ánh mắt và ngữ khí phát ra dọa đối phương không rét mà run. Bạch Băng khó khăn nuốt nước bọt, luống cuống giải thích.
– Lâu Kiêu, ý em không phải vậy, nhưng mà đã chạy đến bar, lại còn trong ngày vui của anh Joyce… uống nước cam thì…
– Cô thích uống rượu như vậy sao?
– E-em…
Lâu Kiêu nhếch môi, ra hiệu ở ngón tay cho một nam nhân viên đứng ở cửa.
– Trong bar, có bao nhiêu rượu mang hết vào đây để cho cô Bạch đây uống.
– Dạ anh Kiêu.
Nam nhân viên nhanh chóng mở cửa rời khỏi. Bạch Băng tái hết mặt mũi.
– Lâu… Lâu Kiêu…
– Cô đã thích rượu như thế, vậy thì uống đi, yên tâm chi phí tôi trả.
Ả ta cứng họng không phản bác được lời nào, Bạch Hiển Minh vội cất giọng cứu.
– Lâu Kiêu, Bạch Băng cũng không phải có ý đó, nay là ngày vui của Joyce, đừng biến thành buổi không vui vẻ.
– Không vui vẻ? Ý cậu là Lâu Kiêu tôi là người kiếm chuyện.
– Dĩ nhiên tôi không có ý đó, tôi thay mặt Bạch Băng xin lỗi.
Lâu Kiêu hiểu, ngoài mặt Bạch Hiển Minh đang nhún nhường, nhưng trong thâm tâm chắc chắn ghi thù. Mà hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc đằng sau thằng nhãi Bạch Hiển Minh có ai trống lưng.
Hội bạn được Joyce mời đến, ngồi im bất động quan sát, cảm nhận bầu không khí trùng trùng, bởi vậy tuyệt nhiên chẳng ai dám xía vào. Họ thật sự chẳng muốn đắc tội với Lâu Kiêu.
Ở đây chẳng ai là chưa nghe đến danh tiếng của Lâu Kiêu. Ngay cả Joyce còn phải kính nể thử hỏi sao bọn họ dám đắc tội?
Chỉ có Bạch Hiển Minh mới thế, phất lên được một tí liền không coi ai ra gì.
Nhận thấy Lâu Kiêu không định bỏ qua, Bạch Hiển Minh đành nhắc nhở em gái.
– Băng Băng, mau xin lỗi anh Kiêu đi.
Ả ta hầm hực:
– Đại ca Kiêu, em xin lỗi, mong anh bỏ qua.
Joyce hào sảng đáp:
– Rồi, rồi! Mọi người đừng căng thẳng. Này, mấy cậu uống rượu đi. Muốn vui vẻ, hay ăn hải sản thì ra ngoài, ở đây hôm nay chỉ đơn giản là uống rượu lành mạnh.
Mọi người nhanh chóng vui vẻ nâng ly kính Lâu Kiêu.
Gả Tam được một trận hả dạ miệng cười thong dong ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Bạch Băng siết chặt tay, ả quay đầu nhìn anh trai thì nhận được cái ra hiệu chớ tiếp tục làm loạn.
Lúc đầu anh ta còn nghĩ Lâu Kiêu cần mảnh đất đấy thì nhất định sẽ kết giao, nhưng cuối cùng anh ta lại tính sai.
Má nó, lại khiến Bạch Hiển Minh này với em gái mất mặt.
Mọi người rôm rả trò chuyện. Cả quá trình Lâu Kiêu vẫn không quên săn sóc Cổ Lạc Hy.
Chăm bẵm không khác gì một cô công chúa nhỏ.
Hành động của Lâu Kiêu khiến Bạch Băng tức muốn hộc máu, ả ta nghiến răng ken két.
Lâu Kiêu đưa quả dâu đến miệng cô, Lạc Hy lắc đầu từ chối không ăn nữa. Cô khều tay hắn.
Lâu Kiêu hiểu ý cúi gần xuống.
Cô muốn dùng cử chỉ tay, cơ mà ngẫm ngợi lại quyết định viết vào lòng bàn tay hắn.
Lạc Hy viết ngắn gọn hai chữ “Vệ sinh!”
Hắn bỏ trái dâu xuống chuẩn bị đứng lên tức khắc bị Lạc Hy níu lại lắc đầu.
– Sao thế? Không muốn tôi đi cùng?
Cô gật gật, tay không tự chủ được đưa lên: “Chú cứ ở lại với mọi người, tôi đi được.”
Trong phòng bao, ngoài người của Lâu Kiêu và Joyce ra còn lại ngơ ngác ngỡ ngàng bởi hành động vừa rồi của Cổ Lạc Hy. Từ đầu tới giờ không thấy người đẹp mở miệng nói chuyện, họ cứ ngỡ cô bé kiệm lời. Hóa ra là không thể nói?
Là người câm sao?
Xinh đẹp như vậy mà không thể nói thì uổng phí làm sao.
Mặc dù biết thế, cơ mà chớ ai dám khinh khi.
Trái ngược, anh em nhà họ Bạch lại nhếch môi cười khẩy. Bạch Băng bĩu môi coi thường.
Lâu Kiêu nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
– Tôi không đi, vậy để Lưu Hạo đi cùng em, chỗ này lạ em sẽ lạc.
Cổ Lạc Hy gật đầu.
– Lưu Hạo, đưa Lạc Hy ra ngoài đi đến toilet.
– Vâng.
Lưu Hạo đứng dậy cẩn thận chỉ lối cho Cổ Lạc Hy đi. Hai người vừa rời khỏi không bao lâu, Bạch Băng cũng xin phép ra ngoài.
*****
Lưu Hạo đưa Cổ Lạc Hy đến WC, anh cũng theo vào khiến Lạc Hy sững sờ.
Cô đứng khựng tại chỗ giương mắt nhìn chằm chằm.
Lưu Hạo cười:
– Cô vào đi, tôi chỉ đứng ở đây! Đừng nhìn tôi như kẻ biến thái như vậy.
Lưu Hạo lười biếng dựa vào bức tường, Lạc Hy bụm môi quay người rảo chân bước đi.
Trong lúc chờ Cổ Lạc Hy, Lưu Hạo lôi hộp thuốc định châm một điếu, thuốc đã ngậm trên miệng, nhưng chẳng biết suy ngẫm thế nào, cuối cùng anh lại đem cất ngược vào trong hộp rồi nhét vào người.
Ngẩng mặt thì thấy Bạch Băng bước vào, ả ta khinh thường nói:
– Không biết là đại tiểu thư danh giá nhà nào mà đi WC còn có người hộ tống.
– Cô chỉ cần biết là bảo bối của anh Kiêu là được.
Bạch Băng nghiến răng:
– Lưu Hạo, đại ca của mấy người bị gì vậy? Tại sao lại bao nuôi một con câm? Nhìn tổng thể nhàm chán, cái gì cũng thua tôi.
Lưu Hạo cong môi, gật đầu.
– Đúng vậy!
Sắc mặt Bạch Băng tươi rói, nhưng còn chưa kịp vui đã nghe Lưu Hạo bồi thêm.
– Gì cũng thua, thua cả về tuổi tác, người ta chỉ mới 18 thôi còn cô đã 28 rồi.
Hai tay ả nắm chặt, thái độ quay ngoắt.
– Anh có ý gì?
– Cô Bạch đoán xem.
Liếc mắt thấy Cổ Lạc Hy bước ra, Bạch Băng như cố tình rống cho to.
– Tương lai sau này chưa biết ai mới là bà chủ, người đàn ông ấy mà, có cảm giác với đồ mới là chuyện bình thường, không chừng nay mai lại bị đá đi giống quả banh, Lưu Hạo, anh có cần phải bán mạng bảo vệ như vậy không. Anh thông minh, nên khôn ngoan tìm đúng người mà xu nịnh.
Anh cười đầy cợt nhả:
– Con người sống nay chết mai, tính trước chuyện tương lai làm gì? Cô có chắc mình sống tới ngày mai không.
– Anh…
– Đừng có chọc tôi!
Bị khí thế của Lưu Hạo dọa sợ. Cô ta đề phòng lùi về sau. Cánh tay đắc lực của Lâu Kiêu có khác, tính tình giống 8,9 phần.
Nóng nảy, hung hãn!
Anh trào phúng:
– Tôi chẳng cần quan tâm đến cái tương lai cô Bạch nói là gì, cô chỉ cần nhớ, Cổ Lạc Hy là người của Lâu Kiêu, là người mà cô đừng có ngu động vào.
Dứt lời, Lưu Hạo sải bước đi lại chỗ Cổ Lạc Hy, trông thấy cô rửa xong tay anh liền lấy trong người ra một cái khăn tay đưa đến.
– Cô lau đi.
Cổ Lạc Hy đón lấy, ánh mắt hơi nhìn về hướng người phụ nữ kia đứng.
Bạch Băng căm phẫn, trừng trừng đôi mắt.
Nói chuyện với Cổ Lạc Hy, Lưu Hạo lập tức quay trở về dáng vẻ bình thường, anh lên tiếng hỏi:
– Cô xong chưa?
Lạc Hy gật gật.
– Vậy chúng ta vào trong thôi, anh Kiêu đang chờ.