Anh ta đã năm năm không về nhà, những người xung quanh trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sau khi phản ứng lại, tất cả đều tiến tới chào hỏi nồng nhiệt.
“Đây không phải Tiểu Bùi sao? Anh thật sự đã trở về rồi!”
“Ôi, đã năm năm không gặp, thím suýt chút nữa đã không nhận ra cháu rồi.”
Bùi Duật Sâm thần sắc nhàn nhạt gật đầu.
Tính tình của anh ta chính là như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Anh đã trở về rồi, có anh về, có lẽ Tiểu Tống sẽ không dám làm như vậy với bọn trẻ.”
“Đúng vậy, không phả tôi nói cô ấy không phải. Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, đã phải giặt giũ quét dọn vệ sinh. Ôi, đúng là không phải con ruột sẽ không đau lòng mà.”
Bùi Duật Sâm khẽ cau mày.
Trước khi anh ta trở về, mẹ anh ta cũng đã từng gửi thư nói rằng Tống Ngôn không muốn nhận nuôi hai đứa trẻ, lại còn bắt anh ta gửi về không ít tiền.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ trong sân lại ăn mặc rách rưới.
Trong khu nhà của bọn họ có rất ít trẻ con ăn mặc như vậy.
Thím Lý nghe được động tĩnh cũng đi tới, nhìn thấy Bùi Duật Sâm cũng rất ngạc nhiên, lại thấy mọi người vây quanh anh ta, nói xấu Tống Ngôn, bà ấy lập tức phản bác: “Các người đang nói lung tung cái gì vậy? Tiểu Tống người ta đối với bọn họ không tốt chỗ nào hả? Các người nói thì hay lắm, có bản lĩnh thì đem người về nuôi thử một chút đi. Tiểu Bùi, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, Tiểu Tống không phải loại người như vậy.”
Bùi Duật Sâm không nói gì.
Khi anh ta ngước mắt lên, đã đối mặt với Tống Ngôn đang đứng ở cửa.
Tống Ngôn vừa thay quần áo mới cho con trai thì nghe được động tĩnh liền đi ra.
Quần áo trên người Tiểu Bảo rất mới.
Hoàn toàn trái ngược với hai đứa trẻ đang ngồi xổm giặt quần áo trong sân.
Những người xung quanh lại không nhịn được mà bắt đầu bàn tán.
Nhìn thấy Bùi Duật Sâm, biểu cảm của Tống Ngôn không có gì thay đổi.
Bùi Duật Sâm sửng sốt, dường như anh ta không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một lúc sau, anh ta mới khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt, không nhanh không chậm bước về phía trước.
Tống Ngôn cũng nhìn về phía anh ta, ở kiếp trước trong lòng cô đầy kinh ngạc, ngượng ngùng, mặc dù đã có con, nhưng ngay cả can đảm nhìn thẳng vào người đàn ông này, cô cũng không có.
Tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông truyền đến, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh ta, cái mũi thẳng như núi, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng khiến khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của anh ta càng thêm sâu sắc.
Anh ta mặc một bộ quân phục thẳng tắp, cúc áo được cài tới chỗ cao nhất
Cả người đều toát ra khí chất cương nghị, trầm ổn.
Không thể phủ nhận,người đàn ông này cho dù là thân hình hay dung mạo đều là thuộc về hạng nhất.
Chẳng trách mẹ ruột của nam chính một lòng theo đuổi anh ta từ nhỏ tới lớn.
Bùi Duật Sâm nhạy cảm nhìn ra được sự dò xét và cân nhắc trong mắt Tống Ngôn.
Anh ta im lặng một lúc, cũng không hỏi cô có thật sự ngược đãi hai đứa trẻ hay không, chỉ nói: “Muốn ra ngoài sao?”
Giọng nói trầm thấp và lãnh đạm.
Tống Ngôn nói: “Không, anh trở về rất đúng lúc, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nói xong, cô cúi đầu nói với con trai: “Tiểu Bảo, con đi chơi đi.”
Ngay cả ý định giới thiệu cũng không có.
Tiểu Bảo không hề có bất kỳ hứng thú gì đối với người lạ, không thèm chớp mắt với bố ruột của mình láy một cái, lập tức chạy ra ngoài.
Trên thực tế, trong giấc mơ cậu đã từng nhìn thấy, bố mình cao lớn, uy mãnh nhưng lại nhận nuôi hai đứa trẻ, rất lạnh lùng với cậu và mẹ.
Cậu không thích người bố này!
Bùi Duật Sâm còn chưa kịp nói lời nào với con trai thì cậu đã chạy mất, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn, ánh mắt mang theo mấy phần ngờ vực.
Trước đây ánh mắt Tống Ngôn nhìn anh ta không giống như vậy. Mặc dù hai người không tiếp xúc nhiều nhưng dù sao bọn họ cũng đã kết hôn. Khi cô đứng trước mặt anh, luôn luôn cúi đầu, trên khuôn mặt mang theo nét ngượng ngùng ngây thơ của con gái.
Thấy Tống Ngôn không có ý định nói thêm gì nữa, trực tiếp quay người đi vào nhà.
Bùi Duật Sâm hơi dừng lại, rồi lại nhấc chân bước vào.
Trong nhà vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi.
Anh ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, xách hành lý vào trong phòng. Anh ta vốn muốn mở tủ quần áo để thay một bộ quần áo khác, nhưng lại thấy bên trong không có một bộ quần áo nào của mình.
Chỉ có hai bộ váy ít ỏi của Tống Ngôn.
Ít ỏi đến đáng thương.
Bộ váy thoạt nhìn còn là vừa mới mua.
Anh ta khẽ cau mày.
Những năm qua anh ta đã gửi về rất nhiều tiền, chẳng lẽ đúng như lời mẹ anh ta viết trong thư, toàn bộ số tiền này đều bị cô đem về phụ giúp nhà mẹ đẻ rồi sao?
Tống Ngôn nhìn thấy động tác của anh ta, cô chỉ vào túi da rắn rách nát trong hộc tủ, nói: “Quần áo của anh ở chỗ đó.”
Bùi Duật Sâm: “…”
Anh ta dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía Tống Ngôn: “Em muốn nói chuyện liên quan đến hai đứa bé sao?”
Anh ta đã đoán được.
Tống Ngôn nhìn anh ta.
“Không cần lo lắng.” Giọng nói của Bùi Duật Sâm có chút lãnh đạm, nhưng lại mang theo vài phần an ủi: “Anh biết đột nhiên đem hai đứa trẻ về để em chăm sóc, em khó mà chấp nhận được. Nhưng anh chỉ đồng ý sẽ nuôi bọn chúng cho đến năm mười tám tuổi. Sau khi đi học được hai năm có thể đưa bọn chúng đến sống ở ký túc xá trong trường.”
Tống Ngôn khựng lại, cô không ngờ Bùi Duật Sâm sẽ an ủi mình trước.
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy thái độ hiện tại của cô là vì muốn đuổi hai đứa trẻ đó đi sao?
Trong mắt anh ta, cô là người không bao dung được con của người khác sao?
Tống Ngôn cười nói: “Không phải em muốn nói với anh chuyện này đâu.”
Bùi Duật Sâm nghi hoặc nhướng mày.
Cô mở to mắt, nghi hoặc nhướng mày nói: “Em muốn nói một thỏa thuận khi ly hôn.”
Bùi Duật Sâm: “?”
Tống Ngôn nói: “Nếu có một ngày chúng ta ly hôn, em phải đảm bảo Tiểu Bảo đi theo em, hai đứa trẻ kia đi theo anh.”
Bùi Duật Sâm: “Anh đã làm gì sai?”
Một người đàn ông cho dù Thái Sơn sập xuống cũng không đổi sắc, nhưng hôm nay lại liên tiếp bị vợ làm cho kinh hãi.
Đúng là đã năm năm anh ta không trở về, việc cô có oán trách cũng có thể hiểu được.
Nhưng đây là nói chuyện ly hôn… lại không hề báo trước.
Trong lúc nhất thời, anh ta không thể theo kịp được suy nghĩ của Tống Ngôn.
Tống Ngôn nói: “Anh không làm gì sai cả, cho nên em đang nói là chuyện sau này. Hiện tại em chỉ yêu cầu một sự bảo đảm. Hiện tại anh đã nhận nuôi hai đứa trẻ, nhưng Tiểu Bảo chỉ có một người bố, em không thể đảm bảo liệu anh có thiên vị, làm thẳng bé bị tổn thương hay không. Tình hình của Tiểu Bảo không giống với những đứa trẻ khác, em không muốn thằng bé phải chút bất cứ tổn thương nào.”
Khi cô nói như vậy, Bùi Duật Sâm đã hiểu.
Nghĩ đến con trai mình, vừa rồi cậu nhìn thấy anh ta lại không có chút phản ứng nào, đây không phải là điều mà một đứa trẻ bình thường có thể có, cho dù đây chỉ là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Trái tim anh ta khẽ rung lên, cảm xúc khi đối mặt với đứa trẻ lúc này đã hoàn toàn chuyển thành cảm giác áy náy.
“Nếu như vậy có thể khiến em cảm thấy yên tâm thì anh hứa với em.”
Tống Ngôn khẽ gật đầu, không hề có ý định tiếp tục nói chuyện nữa, cô nói thẳng: “Vậy em ra ngoài nấu cơm.”
Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Bùi Duật Sâm lại khựng lại một chút. Có phải anh ta đã sống ở bên ngoài quá lâu rồi không, hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của Tống Ngôn.
Một người vợ bình thường gặp lại chồng lâu ngày không về nhà, không phải sẽ hàn huyên hỏi thăm một lúc sao?
Anh ta dừng động tác lại, nhìn thẳng về phía bóng lưng đang rời đi của Tống Ngôn.
Bùi Duật Sâm trở về không được mấy phút, anh ra thay bộ quần áo khác rồi lại đi ra ngoài. Anh ta muốn nói vài lời với con trai, nhưng Tiểu Bảo không biết đã chạy đi đâu.
Anh ta đang định đi ra ngoài, trước mặt đã có thêm một bóng người nhỏ bé xuất hiện.