Cô giật mình, vội vàng tìm kiếm xung quanh.
Lại nhìn thấy cậu đứng bên cạnh một cái kệ, quay lưng về phía cô, ngửa cổ nhìn cái ba lô treo trên đó.
Tống Ngôn có chút sửng sốt.
Cô còn nhớ kiếp trước, lúc cô đưa hai đứa bé kia đi mua quần áo, người bán hàng đã đưa thối tiền lẻ tính nhầm, Bùi Quý Xuyên lập tức tính toán lại, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn cậu bé chằm chằm, khen cậu ta rất thông minh, còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể tính toán nhanh nhẹn.
Cô còn có chút vui mừng, nghĩ rằng đứa trẻ này thật là thông minh, sau này chắc chắn phải được đi học.
Tình cờ là trong khu nhà của bọn họ có lớp mẫu giáo, học phí rất rẻ.
Cho nên cô đã mua cặp sách cho hai đứa bé.
Cô không mua cho Tiểu Bảo là bởi vì lúc ấy cô luôn cho rằng Tiểu Bảo không thể tiếp xúc với người ngoài, cô hoàn toàn không có ý định cho Tiểu Bảo đi học.
Tống Ngôn hồi tưởng lại, hận không thể tự tát mình hai cái.
Bộ dạng hiện tại của Tiểu Bảo có phải đã nói rõ kiếp trước cậu bé thực sự rất muốn có một cái cặp sách không?
“Tiểu Bảo, con muốn cái này sao?” Tống Ngôn hỏi cậu.
Tiểu Bảo quay đầu liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Cậu lại cúi đầu xuống, nhìn vào đầu ngón chân của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò không có biểu cảm gì.
Cậu không nghĩ mẹ sẽ mua cặp sách cho cậu.
Bởi vì tất cả mọi người đều nói cậu là kẻ ngốc, đã gần năm tuổi, vẫn không nói được mấy chữ.
Trẻ con nhà người khác đã học viết chữ.
Đồ ngốc đi học chính là lãng phí tiền.
Tống Ngôn nói với nhân viên bán hàng: “Làm phiền cô lấy cặp sách xuống cho tôi, tôi muốn cho con trai tôi mang thử một chút.”
Tiểu Bảo lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngôn, không thể tin được mẹ thật sự muốn mua cho mình.
Mẹ đã mua rất nhiều quần áo cho mình, còn muốn mua thêm một cái cặp sách nữa sao?
Cậu cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Hơn nữa còn là một giấc mơ ngọt ngào.
Người bán hàng đưa cặp sách cho cô, có lẽ cô ta nhìn thấy Tống Ngôn đã mua đồ nên thái độ cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều: “Cái cặp này là kiểu dáng được trẻ em ưa chuộng nhất hiện nay, đây chính là cái cuối cùng.”
“Tôi thấy cô đã mua nhiều như vậy, nếu cô mua cái này, tôi sẽ bán rẻ cho cô.”
Tống Ngôn gật đầu, nhét cặp sách vào tay con trai, vui vẻ nói: “Tôi mua.”
Tiểu Bảo cẩn thận ôm cặp sách của mình đi theo Tống Ngôn Nghiên tới cửa hàng quần áo nữ.
Sau khi thay một bộ váy, Tống Ngôn dường như trẻ ra mấy tuổi.
Cô vốn chỉ mới hai mươi mốt tuổi, trước đây cô không để ý đến cách ăn mặc của bản thân.
Cũng quên mất mình đã từng xinh đẹp giống như một bông hoa, từ nhỏ đã có đối tượng theo đuổi.
Tống Ngôn không chút do dự, mua cho mình hai bộ.
Hai mẹ con xách theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi cửa hàng bách hóa, Tống Ngôn đi đường vòng đến một cửa hàng thuốc đông y.
Cửa hàng thuốc đông y bề ngoài có vẻ tồi tàn nhưng lại có rất nhiều người tới xem bệnh.
Phải đợi một lúc mới đến lượt cô.
Bác sĩ nhìn sắc mặt của cô một chút, lại yêu cầu cô há miệng, sau đó bắt mạch cho cô.
Cuối cùng, ông ấy cau mày nói: “Sức khỏe của cô rất kém, khí huyết hư nhược trầm trọng, bệnh tật đã lâu.” Ông ấy nói đến đây lại nhìn đứa trẻ sau lưng Tông Ngôn một chút, nhíu mày thấp giọng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô chỉ có thể sống được đến ba mươi tuổi.”
Tống Ngôn: “…”
Ở kiếp trước, đúng là cô đã qua đời ở tuổi ba mươi.
Cô không thể chết như vậy, cố gắng sống sót rồi nói.
Tống Ngôn hỏi: “Bác sĩ, có biện pháp điều trị nào không?”
Bác sĩ gật đầu: “Có, nhưng cần điều trị trong thời gian dài. Cơ thể cô đã quá hư nhược, cần phối hợp các bài tập thể dục trị liệu, rèn luyện tố chất cơ thể. Khi tố chất cơ thể được cải thiện, sức đề kháng mạnh hơn, sau này sẽ dần dần tốt lên.”
Sau khi nói xong, ông ấy kê cho cô một đơn thuốc.
Bác sĩ còn nói, có lẽ cô sẽ rất khó sinh thêm đứa con thứ hai.
Tống Ngôn trầm mặc một lát, khi sinh Tiểu Bảo cô đã biết chuyện này rồi.
Ngay khi tin tức này truyền đến tai nhà họ Bùi, mẹ chồng đã đối xử lạnh nhạt với cô hơn nhiều, cô còn ở cữ, bà ta cũng không để cô nghỉ ngơi mà bắt đi làm việc ngay.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sức khỏe hiện tại của Tống Ngôn kém như vậy.
Sau khi bốc thuốc theo đơn của bác sĩ, Tống Ngôn dẫn theo con trai về nhà.
Thấy cô mua nhiều đồ như vậy, trên người Tiểu Bảo còn đeo một cái cặp sách mới, mọi người trong khu nhà đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Đây không phải là Tiểu Bảo sao? Cô mua cặp sách mới cho nó, chẳng lẽ cô định cho nó đi học sao?”
Người thím vừa nói chuyện khá quen thân với Tống Ngôn, tên là thím Lý. Giọng điệu bà ấy có chút ngạc nhiên nhưng lại không hề có ác ý.
Tống Ngôn Chi nhìn đứa con trai đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Bảo cũng sắp được năm tuổi rồi, đưa nó đến lớp mẫu giáo trước để học một số kiến thức cơ bản, sau đó vào lớp một cũng không phải lo lắng sẽ không theo kịp.”
Thím Lý cười nói: “Nói cũng đúng, tôi thấy Tiểu Bảo mặc dù không thích nói chuyện nhưng rất thông minh đấy. Hôm đó khi cô không có ở nhà, nó còn tự mình đi cất quần áo, cô nói có khéo hay không, quần áo vừa cất vào thì trời bắt đầu mưa.”
Tống Ngôn sửng sốt một chút, liếc nhìn con trai mình.
Một giây sau , suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi giọng nói của một đứa trẻ: “Bà ơi, cháu cũng muốn có cặp sách giống như Tiểu Bảo.”
Đó là cháu trai của thím Lý, Lý Thiết Trụ.
Không biết cậu bé đã chạy ra khỏi nhà từ lúc nào, lúc này đang sụt sịt nước mũi, cực kỳ ghen tị nhìn cặp sách mới mà Tiểu Bảo đang mang.
Hai mắt trợn to.
Một ngày không gặp, Tiểu Bảo đã oai phong như vậy rồi sao?
Thím Lý trợn mắt nhìn cháu trai: “Con khỉ gầy giống như cháu, một cái cặp tốt như vậy sao có thể để cho cháu chà đạp? Đi qua bên kia chơi đi.”
Bà ấy lại nhìn về phía Tống Ngôn, nói: “À đúng rồi, Tiểu Tống, toi cũng định dẫn Thiết Trụ nhà tôi đến lớp mẫu giáo. Khi nào thì cô đến đó, cô gọi tôi một tiếng, chúng ta cùng đi.”
Tống Ngôn gật đầu.
Về đến nhà.
Hai anh em Bùi Quý Xuyên đang ngồi xổm trong sân giặt quần áo.
Nhìn thấy quần áo bẩn của Tiểu Bảo ở trong chậu, Bùi Quý Xuyên cũng đem đi giặt.
Khi Tống Ngôn dẫn Tiểu Bảo về nhà, cả hai người đều sững sờ trong giây lát.
Tiểu Bảo đang đeo cặp sách, khi nhìn thấy hai người thì bất giác nâng cái cằm nhỏ lên.
Bộ dạng giống như “Có nhìn thấy không? chỉ có tôi có, các người không có đâu.”
Bùi Điềm Điềm vô cùng ghen tị.
Bùi Quý Xuyên cũng rất ngạc nhiên, trong mắt hiện lên sự ghen tị mà chính cậu bé cũng không nhận ra
Bùi Điềm Điềm không nhịn được chạy tới nói: “Dì Tống, Tiểu Bảo sẽ được đi học sao?”
Cô bé chỉ từng thấy những đứa trẻ được đi học mới mang cặp sách như vậy.
Tống Ngôn chỉ ừ một tiếng, không nói nhiều, để Tiểu Bảo một mình đi chơi, còn mình thì vào nhà chuẩn bị sắc thuốc.
Mùi thuốc bắc rất nặng, rất cay mũi, chỉ một lúc sau, trong bếp đã toàn là mùi thuốc bắc.
Bùi Điềm Điềm muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với Tiểu Bảo, bởi vì cô bé nhận thấy dì Tống rất thương Tiểu Bảo nhưng lại rất lạnh lùng với bọn họ.
Nếu cô bé và Tiểu Bảo có mối quan hệ tốt, có lẽ dì Tống cũng sẽ để ý đến bọn họ nhiều hơn.
Cô bé chủ động đi tới nói chuyện với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cậu có thể cho tôi xem cặp sách mới của cậu được không?”
Bùi Điềm Điềm dáng dấp đáng yêu, nếu như không có một gia đình như vậy, chắc chắn cô bé đã rất được yêu thương.
Tuy nhiên, Tiểu Bảo lại không chấp nhận yêu cầu này, trực tiếp ôm cặp chạy thẳng vào phòng.
Không hề để ý đến cô bé.
Tiểu Bảo không thích bọn họ, cũng không biết là vì cái gì, dù sao không thích chính là không thích.
Bùi Điềm Điềm nhìn thấy thái độ của cậu, cảm thấy tủi thân đôi mắt đỏ lên.
Tống Ngôn uống một bát thuốc màu đen đặc sệt, suýt chút nữa nôn ra ngoài.
Khi cô quay người lại, nam chính Bùi Quý Xuyên đang đứng ở cửa bếp nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Cô dừng lại một chút, khôi phục vẻ mặt trước đó, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bùi Quý Xuyên im lặng một lúc, cậu bé chỉ ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc mới đi tới, đúng lúc nhìn thấy mẹ nuôi đang uống thuốc.
Cậu bé mới biết được sức khỏe của mẹ nuôi không được tốt, chẳng trách sắc mặt cô luôn xanh xao, làm việc lâu sẽ dừng lại một chút.
Cậu bé không biết phải nói gì, từ khi còn nhỏ, cậu bé đã là người ít nói.
Mọi người cũng cho rằng cậu bé kỳ lạ, em gái nói đầu óc của Tiểu Bảo không bình thường, cũng có người từng nói cậu bé không bình thường.
Cho nên khi em gái nói Tiểu Bảo như vậy, Bùi Quý Xuyên rất tức giận.
Nếu để dì nghe được chắc chắn cũng sẽ rất tức giận.
Cậu bé không nói gì, quay người bỏ chạy.
Tống Ngôn Chi tỏ vẻ bối rối.
Ký ức của cô về nam chính luôn là trầm mặc, lạnh lùng.
Một đứa trẻ bốn, năm tuổi, từ nhỏ đã có thể khống chế cảm xúc của mình như thế này, không thể không nói là hết sức lợi hại, chẳng trách hắn có thể làm nam chính.
Sau khi đi học, cậu bé rất có tính cạnh tranh, đi học đều là nhảy lớp, không lâu sau đó cậu bé đã trở nên nổi tiếng trong khu nhà.
Ở tuổi này, vẫn nhìn ra được một số cảm xúc của cậu bé, nhưng khi lớn lên một chút, đứa trẻ này sẽ ngày càng thờ ơ, đối xử với người nào cũng là bộ dạng khó gần.
Cho dù là Tống Ngôn đã nuôi dưỡng cậu bé từ nhỏ tới lớn, cậu bé cũng không đối xử tốt hơn bao nhiêu.
Tống Ngôn vốn cho tính cách này của đứa trẻ này là bẩm sinh.
Mãi cho đến khi mẹ ruột của hắn xuất hiện, cô mới nhận ra, không phải hắn lạnh lùng bẩm sinh, mà là trong mắt hắn, cô hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ hắn.
Hiện tại Tống Ngôn đã không còn quan tâm hắn nghĩ như thế nào nữa.
Cô chỉ quan tâm đến con trai mình.
Bùi Điềm Điềm vừa khóc vừa giặt quần áo, anh trai không giặt giúp cô bé, cô bé chỉ có thể tự mình giặt, trước đó ở nhà dì Chu, tay cô bé đã ngâm nước quá nhiều, bây giờ khi chạm vào xà bông một chút là đau rát.
Cô bé không cầm được nước mắt.
Bùi Quý Xuyên không thể nhìn được nữa, đến giúp cô bé.
Mọi người vừa nhìn thấy Tống Ngôn và Tiểu Bảo mua nhiều đồ tốt trở về, bây giờ mới không bao lâu, lại nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi xổm trong sân giặt quần áo, trong lòng khó tránh khỏi có chút thổn thức không thôi.
“Tiểu Tống đang làm cái gì vậy? Người ta vừa vào nhà đã bắt phải đi giặt quần áo.”
“Đúng vậy, cô nhìn bàn tay sưng tấy của cô bé đó đi, thật là đáng thương.”
“Cô bé cấy còn khóc kìa, chẳng lẽ là Tiểu Tống mắng cô bé?”
“Nghe nói người ta còn là ân nhân của chồng cô ấy, đây đúng là lòng người lạnh lẽo mà!”
Mọi người nhìn thấy hai đứa bé phải làm công việc này ở độ tuổi còn quá nhỏ, đều cảm thấy rất không đành lòng.
Khi Bùi Duật Sâm xách theo túi hành lý trở về nhà, đã nghe thấy những âm thanh này.