Ai Hiểu Được Lòng Em

Chương 5



7

Tôi thật sự không còn nhiều thời gian nữa, tôi không thể lãng phí, không đợi được, cũng không muốn gặp Tống Tư Tư nữa.

Tôi càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ con của mẹ.

Nhưng tôi thật sự không muốn c h ế t khi còn đang là vợ của Hứa Gia Niên. Tôi không muốn sau khi mình mất, họ lại lo liệu hậu sự cho tôi. Nếu có kiếp sau, lỡ tôi lại vấp phải họ thì sao.

Hứa Gia Niên tức giận nhìn tôi: “Anh khiến em ghét đến mức ấy sao? Khiến em không tiếc làm những việc này hòng ly hôn với anh?”

“Được! Như những gì em muốn.”

Đó cũng là ngày tôi cảm thấy thoải mái nhất, ở lại viện xử lý v ết th ương xong, chúng tôi đi ký tên, có điều phải đợi một tháng nữa.

Tôi rất không vui, cố hỏi người ở uỷ ban: “Hai chúng tôi tự nguyện ly hôn, tại sao bây giờ không thể ly hôn?”

Người đó nói: “Sống với nhau mấy năm trời rồi, còn tháng nữa thôi mà?”

Bác sĩ nói tôi không còn nhiều thời gian nữa, biết đâu một ngày nào đó, tôi còn không sống nổi một tháng thì sao.

Trông vẻ mặt của Hứa Gia Niên rất khó coi: “Triệu Tri Ý, em nóng lòng muốn ly hôn với anh thế sao?”

Tôi không muốn nhìn anh ta nữa, nhìn thêm một cái thôi cũng không muốn.

Ngày tháng của tôi còn rất ít, tôi muốn dành trọn thời gian đó cho bản thân.

Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh ta chặn tôi lại, nói: “Tài sản thì mỗi người một nửa, luật sư cũng cần thời gian phân chia, em nóng lòng như thế sẽ chịu thiệt thòi nhiều đấy, cũng không cần vội như thế.”

“Đều là của anh, của anh tất.”

Ngừng một chút, tôi nói tiếp: “Hứa Gia Niên! Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, chúc anh cầu được ước thấy.”

“Triệu Tri ý, em đừng trẻ con như thế được không!” Anh ta đứng sau lưng tôi, tức giận nói.

Tôi mặc kệ anh ta, mua vé máy bay đi đến Đại Lý. Tôi có một căn nhà ở đó, được mua cách đây một năm.

Có một khu vườn nhỏ, trong sân còn có một cây phượng tím rất to, nghe nói đến tháng năm tháng sáu hoa sẽ bắt đầu nở.

Khi ấy tôi kiếm được một khoản kha khá từ một dự án, vừa nhìn tôi đã ưng ngay khu vườn này, vị trí không đẹp lắm nên khá rẻ.

Cũng may tôi chưa kịp nói với ai, như thế tôi cũng có một chốn để đi.

Một tối nọ sau nhiều ngày tới đây, cơn đau nhói khiến tôi không sao ngủ được, tôi đứng dậy t iêm cho mình một mũi giảm đau, sau đó nhận được điện thoại của mẹ.

Bà ch ửi tôi như tát nước: “Mày đ iên rồi phải không, lại ly hôn với một người tốt như Gia Niên?”

“Dành chỗ cho Tư Tư của mẹ mà?”

“Triệu Tri Ý, mày nói linh tinh gì đấy?” Bà tức giận nói.

“Nếu không còn chuyện gì khác, con cúp máy đây.” Tôi bình tĩnh nói.

“Mày không cho tao quản mày nữa à? Mày ly hôn chia tài sản xong, sống cuộc đời của mày rồi, đến cả bố mẹ mày cũng không định lo sao?” Nói xong bà lại khóc.

“Mẹ cần bao nhiêu?”

“Mày thấy tao phiền thế sao? Mày chui từ bụng tao ra đấy.” Bà lại bắt đầu luôn miệng, giống như một câu thần chú, tôi như con rối trong câu thần chú ấy, chỉ cần bà nói câu ấy hoặc những câu đại loại như vậy, tôi sẽ luôn nghe lời bà.

“Mẹ không nói, con cúp đây!” Tôi không còn kiên nhẫn nữa.

“Ba trăm nghìn, cho mẹ ba trăm nghìn đi, Tư Tư khám b ệnh, bố mẹ cũng phải thuê nhà.” Bà nói.

“Con đưa cho mẹ năm trăm nghìn.” Tôi đang có khoảng sáu trăm nghìn, số t iền còn lại cũng đủ cho tôi sống, năm trăm nghìn cũng đủ cho bố mẹ dưỡng già, nhưng nếu bà muốn tiếp tục chu cấp cho Tống Tư Tư, tôi cũng hết cách.

“Sao con lại hào phóng như thế.”

Tôi nói: “Mẹ ơi, con còn nợ mẹ gì không?”

“Con nói gì vậy?”

“Vẫn chưa trả hết sao? Mẹ muốn bao nhiêu? Hay là muốn con phải làm gì nữa?”

“Tri Ý? Triệu Tri Ý?” Bà lo lắng gọi tên tôi.

“Con cho mẹ năm trăm nghìn, mẹ không là mẹ con nữa, được không?”

“Con không là con gái của nữa, được không?”

“Không phải do con lựa chọn? Con cũng chẳng còn cách nào khác? Con đưa t iền cho mẹ được không?”

“Sau này mẹ đừng là mẹ con nữa.”

Nói xong tôi cúp máy, cũng không cầm được nước mắt nữa, tôi liên tục an ủi bản thân, không sao đâu, sẽ kết thúc nhanh thôi, sắp kết thúc rồi.

Tôi chỉ còn chút thời gian ngắn ngủi, chỉ còn lại vài ngày.

Trong phòng có chiếc lò sưởi nho nhỏ, rõ ràng tôi đang bật điều hoà nhưng vẫn thấy lạnh buốt, túm chặt chăn.

Ánh mặt trời mùa đông len lỏi vào phòng qua chiếc rèm cửa chưa đóng kín chiếu vào mặt tôi, bấy giờ tôi mới biết trời đã sáng từ rất lâu rồi.

Tôi đứng dậy kéo rèm cửa ra, đồi núi trùng điệp, mây giăng lối, rất đẹp.

Ngày tôi còn được thấy chúng sẽ vơi dần, tôi tiếc những năm tháng mình đã lãng phí.

Còn chưa kịp nhìn đã, điện thoại đã reo lên, tôi thấy rất phiền, muốn đập vỡ điện thoại nhưng hai hôm nữa Chu Châu sẽ tới thăm tôi, tôi cũng muốn gặp cô ấy, đập vỡ điện thoại rồi, cô ấy sẽ không liên lạc được với tôi.

Tôi muốn gặp cô ấy.

Cầm điện thoại lên, là điện thoại của bố.

“Tiểu Ý, mẹ con đ iên rồi, con cứ mặc kệ bà ấy, con giữ lại t iền dùng đi.”

“Tiểu Ý, con không sao chứ? Bố có lỗi với con? Là lỗi của bố. Ly hôn rồi cũng không sao? Bây giờ con đang ở đâu?” Ông không giỏi nói chuyện, lần đầu tiên ông lại nói nhiều như thế nhưng tôi đã không có cảm giác nữa rồi.

Ông là bố của tôi, là bố đẻ của tôi.

Những năm qua ông luôn làm việc vất vả, gồng gánh cả gia đình.

Nhưng ông vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ trước tình hình của tôi, bảo tôi phải hiểu cho bố mẹ, phải hiểu tại sao họ lại làm như thế.

Họ đặt cho tôi cái tên Tri Ý, phải hiểu ý của người khác, phải nghe lời, phải hiểu chuyện, phải ngoan ngoãn.

Lại không dạy cho tôi phải hiểu lòng mình thế nào.

Mỗi khi thức giấc, tôi không biết tại sao mình lại sống, vì mục tiêu này tới mục tiêu khác, chăm chỉ học hành, nhường nhịn Tống Tư Tư, phải sống tiết kiệm t iền, phải biết kiếm t iền đưa cho bố mẹ.

“Bố!”

“Ừ, bố nghe đây!”

“Con không nợ mọi người chứ?”

“Hả! Hả… Tiểu Ý! Tiểu ý!” Ông liên tục gọi tên tôi.

“Ý con là con không nợ gì mọi người nữa phải không?” Tôi lặp lại lần nữa.

“Tiểu Ý! Bố xin lỗi! Là lỗi của bố, đều là lỗi của bố!”

“Bố, bố giúp con một chuyện được không?” Tôi cầu xin ông.

“Con nói đi! Chỉ cần bố làm được.” Ông xốc lại tinh thần, nói.

“Con không làm con gái của bố mẹ nữa được không?”

Ông chẳng nói chẳng rằng, tôi chỉ nghe thấy những tiếng khóc kìm nén.

Tôi nói tiếp: “Làm con của bố mẹ mệt quá, con thật sự rất mệt! Không làm nữa được không ạ? Bố đừng gọi điện cho con nữa, được không? Cũng đừng tìm con nữa.”

“Chúng ta không ai nợ ai.”

Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Sẽ không có ai khiến con phải khổ nữa, sẽ không!”

Tôi cúp máy, nước mắt rơi lã chã, sau đó là những cơn ho và cơn buồn nôn dữ dội.

Đau đến nỗi không còn sức, thiếp đi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner