11
Tôi rời đi với Tiêu Huy.
Anh ta không mở cửa xe nhưng lại hút hết điếu này đến điếu khác.
Khiến tôi ho sặc sụa.
Trước đây tôi và Tiêu Huy có quen nhau.
Khi gia đình tôi phá sản, anh ta đã tỏ tình với tôi nhưng khi đó tôi đang dồn sự chú ý lên Dương Cảnh Chi nên đã từ chối anh ta rất nhiều lần.
Mãi đến tuần trước, đột nhiên anh ta tới tìm tôi.
Tiêu Huy nói, chỉ cần tôi lấy anh ta, anh ta sẽ trả nợ cho tôi.
Tôi hỏi tại sao.
Anh ta đắc ý nói: “Anh muốn chứng minh năm đó em đã chọn lầm người, người có thể c ứ u được em chỉ có một mình anh, cái tên khố rách áo ôm đó chỉ làm em lỡ dở thôi.”
Ồ, anh ta muốn lấy tôi chỉ vì chủ nghĩa anh hùng của mình.
Chỉ vì coi tôi là một quân cờ.
Nực cười thật đấy.
Hôm nay, vạn bất đắc dĩ tôi mới phải nhờ anh ta giúp đỡ.
Gọi điện thoại là được, tôi sẽ tìm cớ thoát thân.
Cũng không biết sao anh ta lại tìm đến tận nhà.
Tôi lạnh lùng nói: “Tại sao anh lại muốn giả vờ làm chồng sắp cưới của em.”
“Có gì khác nhau sao? Dù sao cũng sắp kết hôn rồi.”
“Em còn chưa đồng ý mà.”
“Em còn lựa chọn nào khác sao? Em Ngu à, em tỉnh táo lên chút đi, nợ cả đống, ai lấy em đó là xui xẻo của người ta, ngoài anh ra còn ai muốn lấy em nữa không? Người đàn ông vừa rồi sao?”
Tiêu Huy khinh khỉnh nói.
“Anh ta là tên bạn trai nghèo k iết xác thời đại học của em đấy à? Anh nói em nghe này, anh ta quay về để sỉ nhục em thôi, ngày trước anh ta bị em dồn ép không dám phản kháng, bây giờ em đã sa cơ lỡ vận, biết đâu anh ta còn đang thầm cười nhạo em ấy chứ.”
“Dù thế thật thì cũng không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan đến anh? Ngày trước anh bị anh ta c ư ớ p mất phụ nữ, bây giờ còn không cho anh hành anh ta à…”
“Tiêu Huy, em không phải đồ vật của anh! Trước đây em không đồng ý với anh, sau này cũng sẽ thế!”
Tôi xuống xe, Tiêu Huy cũng không cản.
“Đồng ý hay không, em nói là được sao? Ngu Minh, em hãy nghĩ đến người nhà của mình.”
Gương mặt ngông ngông của anh ta, không biết tại sao lại khiến tôi nhớ tới quá khứ.
Những người đồn thổi, cười nhạo Dương Cảnh Chi, là thế này sao.
Liệu trong lòng Dương Cảnh Chi tôi có là một người như thế?
12
Bạn bè đều hay tin tôi đã trở về.
Và cả tình hình gia đình tôi.
Bạn cùng phòng Văn Văn liên lạc lại với tôi.
Cô ấy sắp kết hôn rồi, hỏi tôi có đồng ý làm phù dâu không.
Đây từng là lời hứa giữa chúng tôi, sau này ai kết hôn người kia sẽ làm phù dâu.
Ngày tổ chức đám cưới, bạn học cũ tới rất đông, tôi add wechat của mọi người.
Văn Văn mặc váy cưới, khóe mắt ngấn lệ.
“Tiểu Ngư*, tớ cứ tưởng trong đám bọn mình cậu sẽ là đứa lấy chồng đầu tiên đấy.”
(*) Ngư & Ngu đồng âm.
“Nếu tớ lấy chồng sao làm phù dâu cho cậu được nữa.”
“Cậu còn dám nói nữa, bốn năm, bặt vô âm tín, tức c h ế t mất thôi.”
“Tớ sai rồi! Sau này tớ không đi đâu nữa, ở lại nhận t ội với cậu.”
Văn Văn phì cười: “Tại sao khi đó cậu lại mất hết tin tức vậy? Có khó khăn gì cứ nói ra, bọn tớ có thể giúp cậu mà.”
Tôi cúi đầu nhìn ngón chân.
Nghĩ một hồi rồi nói ra tâm sự của mình trong suốt những năm qua.
“Cả đời này tớ chưa từng gặp phải khó khăn lớn đến thế. Văn Văn, cậu biết không, cuộc đời của tớ sắp xong rồi. Tớ không biết phải làm sao nữa, cũng không dám đối diện với ánh mắt của mọi người, dù là thương xót cũng khiến tớ nhói đau, cũng do xốc nổi nên tớ mới cắt đứt liên lạc với mọi người.”
Văn Văn thở dài nói: “Dương Cảnh Chi tìm cậu sắp phát đ i ê n.”
“Gì cơ?” Tôi sững sờ.
“Cậu không biết sao? Cậu ấy gần như dùng đủ mọi cách, tìm giáo viên, tìm nhà trường, suýt chút nữa còn báo cả c ả n h s á t. Cậu ấy là sinh viên nghèo, khi đó làm gì có nhiều mối quan hệ, không tìm được cậu, cậu ấy lại chạy đến nhà cậu.”
Văn Văn nhìn nét mặt tôi, nói tiếp.
“Cậu cũng biết rồi đấy, cậu ấy rất sợ bố mẹ cậu… nhưng cậu ấy đã lấy hết can đảm tới đó, không ngờ cả nhà cậu đều đi rồi, ngay cả bố mẹ cậu cũng không thấy bóng dáng đâu.”
“Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Dương Cảnh Chi suy sụp, cậu ấy ngồi trước cổng nhà cậu, khóc nấc lêb.”
“Về sau, cậu ấy nghe nói có thể cậu đã đến miền Nam bèn tới tìm cậu nhưng lại không thấy rốt cuộc cậu đang ở đâu.”
Tôi chậm chạp lên tiếng: “Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh… rất nhiều nơi. Do bị đòi nợ, cả nhà tớ đều đổi tên, cứ cách nửa tháng là lại chuyển nhà một lần.”
“Thảo nào, cậu ấy tìm thấy cũng lạ đấy.” Văn Văn tặc lưỡi: “Tóm lại, cuối cùng cậu ấy quay về Bắc Kinh trong nỗi tuyệt vọng, rồi bắt tay vào làm hệ thống dữ liệu tìm người.”
Tôi không hiểu.
Tôi cứ tưởng Dương Cảnh Chi không hề bận tâm đến việc tôi đi hay ở.
Năm tư trước khi tốt nghiệp, tôi còn nghe thấy anh nói chuyện với bạn cùng phòng.
Chàng trai kia hỏi anh: “Sau khi tốt nghiệp cậu dự định làm gì, kết hôn với Ngu Minh sao?”
Dương Cảnh Chi thản nhiên nói: “Không.”
Hôm đó tôi đã chịu một cú sốc rất lớn.
Không lâu sau, gia đình tôi sa sút.
Tôi nói chia tay, anh cũng chẳng níu kéo.
Nhưng tìm kiếm tôi khắp nơi là sao.
Mất rồi mới hối hận?
Tôi mơ mơ màng màng.
Lúc Văn Văn ném hoa, tôi phân tâm, không bắt được hoa.
Bó hoa rơi vào tay Dương Cảnh Chi.
MC nói: “Chàng trai này đã bắt được hoa rồi, chúc mừng chúc mừng, sắp có chuyện tốt rồi, liệu về nhà cậu có tặng lại cho bạn gái không?”
“Không cần rắc rối như thế.”
Dương Cảnh Chi đi về phía tôi.
Tặng hoa.
13
Mọi người reo hò ầm ĩ, như sắp lật tung nóc nhà.
Ngay cả Văn Văn cũng hét lên.
Tôi nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
“Dương Cảnh Chi, anh đã gặp chồng sắp cưới của tôi rồi.”
Tuy chỉ là giả.
“Anh không tin mắt nhìn người của em lại tệ đến thế.”
“Anh cứ coi như mắt nhìn người của tôi tệ đi.”
“Được, do dù anh ta là thật.”
Dương Cảnh Chi nghiêng người, ghé đầu vào tai tôi.
“Em vứt bỏ anh ta, quay về bên anh đi.”
Giọng nói trầm trầm giống như lời nguyền, rất có sức quyến rũ.
Suýt chút nữa tôi đã thoả hiệp.
Chỉ một xíu nữa thôi.
Xa cách nhiều năm, Dương Cảnh Chi vẫn là gu của tôi.
Sau khi nghi lễ kết thúc, bạn cũ đều tới tìm tôi mời r ư ợ u.
Tôi lỡ uống say.
Về sau tôi nhớ mình chạy đến cầu thang rồi ngồi xuống.
Dù bên ngoài có náo nhiệt cỡ nào, cầu thang vẫn luôn là nơi vắng vẻ nhất.
Dương Cảnh Chi tới tìm tôi: “Sao em lại ở đây.”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn anh, mím môi.
Sau đó oà khóc.
“Dương Cảnh Chi, em mệt quá.”
14
Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà.
Tôi cứ khóc mãi, không đi được, xuống xe cũng là anh bế tôi đi.
“Em mệt quá, ngày ngày làm việc, bao giờ mới có thể kết thúc đây.”
“Hôm qua còn có khách tạt r ư ợ u vào người em, quá đáng, rõ ràng không phải lỗi của em.”
“Dương Cảnh Chi, em muốn ăn sashimi và tôm chì, hu hu hu, em sắp quên mất chúng có mùi vị nào rồi.”
Dưới tác dụng của hơi men, tôi nói năng lộn xộn.
Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi, nhưng có dỗ kiểu gì tôi cũng không lọt tai.
Sau cùng anh để tôi ngồi trên ghế sô pha.
Anh hỏi tôi: “Rốt cuộc người đàn ông kia là ai?”
Tôi mơ mơ màng màng trả lời: “Anh ấy trả tiền cho em.”
“Anh cũng làm được. Ngu Minh, anh tốt hơn anh ta, anh biết em thích gì ghét gì, biết làm sao mới khiến em vui vẻ. Ngu Minh, anh xin em, đừng bao giờ mất liên lạc nữa được không?”
Sau đó tôi chẳng nhớ gì nữa.
Hôm sau tôi thức dậy trên chiếc giường của Dương Cảnh Chi.
Không mảnh vải ch e th ân.