Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, mà trái tim tôi đã thật sự mủi lòng trước nó, và tôi muốn đắm chìm trong nụ hôn ấm áp của nó mãi, cho đến khi mình mệt mỏi.
Trong lòng không có đàn ông, kết cục tự mình thành thần.
Từ lúc không còn mẹ, tôi đã mất đi quyền chìm đắm, mặc định chỉ có thể là sáng suốt.
Khi nhìn thấy Vương Kỳ, tôi không khỏi ngạc nhiên, dưới sàn nhảy của quán bar có một dãy các cô gái xinh đẹp đang ngồi, muốn loại nào thì có loại đó, còn người đàn ông thì ngồi giữa cúi gằm mặt, trông hơi khó chiều.
“ Đừng chạm vào tôi, vị hôn thê của tôi sẽ đến đón tôi….đừng chạm vào tôi.”
Cô gái bên cạnh hắn cũng chạm vào hắn hai lần để tượng trưng.
Xảo trá!
Kỹ năng diễn xuất quá tệ, người này từ trước đến nay luôn là một tên cáo già, quan hệ bất chính với phụ nữ đầy ra đó, giờ đây giấu đuôi cáo giả làm chuột bạch để lừa tôi.
Tôi chỉ đứng cách đó vài bước mà nhìn hắn giả vờ say, những người bên cạnh hắn diễn trông rất mệt mỏi.
Tôi thích sự diễn xuất của các cô gái đó, kiểu diễn muốn chạm vào hắn nhưng không dám chạm thật sự không hề dễ dàng.
Có lẽ là lâu quá không thấy tôi đi đến nên hắn dùng tay che mắt mình lại rồi xuyên qua khe hở của tay mà nhìn xung quanh. Cho đến khi thấy vẻ mặt của tôi, trên mặt hắn không hề có chút cảm giác tội lỗi nào, hất tay cô gái bên cạnh ra một cách khoa trương, run rẩy bước về phía tôi.
“ Vợ…em đến rồi…thấy anh ngoan không?Không để người khác đụng vào anh.”
Vương Kỳ thè lưỡi lớn rồi nói, mùi rượu vẫn còn thoang thoảng trên người, nhưng mùi không quá khó chịu, thậm chí còn có một chút mùi của trầm hương.
Người đàn ông này, thật sự có rất nhiều thủ đoạn.
Thử hỏi một lão tử si tình sống giữa rừng hoa đột nhiên lại vì ngươi mà thủ thân như ngọc, thì cô bé ngây thơ nào lại có thể không rung động trước tình cảnh đó.
Chẳng qua là, tôi thật sự không phục tùng cái trò này.
Thấy tôi phớt lờ, Vương Kỳ ho khan hai tiếng, khoác tay lên vai tôi, kéo ra ngoài.
Cho đến khi tôi lên xe, hắn vẫn nũng nịu gọi tên tôi.
“ Tư Tư, em đừng có ở chung với tên tiểu tử đó nữa, anh thấy khó chịu…”
Diễn cho tôi xem cả buổi trời thì ra là do ban ngày không giữ được thể diện, nên mới gọi con gái người ta ra chỗ này để giở trò.
Tôi không trả lời, nhìn khuôn mặt phong lưu của Vương Kỳ, mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng làn da vẫn còn trắng nõn và non nớt, nhìn bề ngoài thì sẽ rất khó đoán tuổi của hắn, những ngày thường nhìn rất phong độ, chứ không phóng đãng hay nợ nần như lời đồn.
Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá chuyên tâm, nên Vương Kỳ không thể tiếp tục diễn, hắn nheo mắt trái lặng lẽ nhìn tôi, khi bắt gặp ánh mắt của tôi thì lập tức trở nên ngượng ngùng.
“ Không diễn nữa à?”
Tôi nhàn nhạt mở miệng, trong lòng có chút buồn cười, hết người này diễn đến người kia diễn, một người là cáo già, một người là con sói nhỏ.
Vương Kỳ thấy tôi không nhập vai, liền ho khan một tiếng, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bộ dạng không khác gì con lợn chết không sợ nước sôi cả.
“ Quả nhiên em thật sự rất khác so với các con đ* yêu diễm khác, em không hề dính bẫy của người đàn ông đẹp như thế này.”
Tôi giật giật khóe miệng không nói gì, câu nói có chút quen tai.
“ Học được câu nói của Bá Tổng từ đâu vậy?”
Người đàn ông nho nhã rút một điếu thuốc ra hút, trong làn khói, góc nghiêng của hắn trở nên thần bí và tuấn tú hơn mấy phần.
“ Một cô gái trong bar tổng hợp lại chúng, để anh học.”
Vương Kỳ có chút nghiêm túc, lông mi khẽ run, không nói nữa.
“ Chú Vương chẳng phải sắp lấy vợ sao? Còn cần học thủ đoạn dụ dỗ cô gái nào nữa vậy?”
Không biết tại sao, tôi lại cảm thấy cảnh tượng này có chút không đúng, trong lòng tôi Vương Kỳ là một bậc thầy tán gái, vấn đề là hắn chỉ lấy thân chứ không lấy tình. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng hắn đang tìm người để học cách theo đuổi phụ nữ.
Thái độ của Vương Kỳ đột nhiên trở nên khác thường, không pha trò cười nào nữa, hút xong điếu thuốc, liền quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt hắn có sự giễu cợt nhưng cũng có một chút nghiêm túc, khó có thể nhận thấy được.
“ Có lẽ, anh đã gặp phải cô gái mà anh không thể xử lý được.”
Hắn ngồi trong xe, ánh đèn đường mờ mịt chiếu thẳng vào mặt, lông mày hơi nhăn lại, nhìn như đang nói chuyện một mình.
“ Thật ra, anh chưa từng theo đuổi ai bao giờ.”
Vương Kỳ có thể không nói dối về điều này, trước đây hắn đã từng đi theo ba tôi, nên tôi đã nghe rất nhiều lời đồn đại về Vương Kỳ, hắn có làn da đẹp và nhiều tiền nên tự động có rất nhiều cô gái yêu thích, và đương nhiên là hắn cũng chẳng có thời gian để nghiên cứu cách theo đuổi người khác, mọi thứ chỉ đơn giản là đến thì nhận lấy thôi.
Thấy tôi không nói gì, Vương Kỳ đột nhiên mỉm cười, lại biến thành bộ dạng đó.
“ Nói đùa vậy mà cũng tin.”
Tôi tự nhiên vậy mà nói, trông như một kẻ nịnh bợ.
“ Tất nhiên, chú Vương lợi hại như vậy, không có cô gái nào là không tin cả, giờ thì em đưa chú về.”
Sau khi tôi nói xong, Vương Kỳ khóe miệng giật giật, trong nụ cười xấu xa không có biểu hiện gì là vui hay tức giận.
Ba tôi vẫn cần sự giúp đỡ của Vương Kỳ, vì vậy tôi đương nhiên sẽ không chọc giận hắn, mặc dù tôi thừa biết rằng tên này sẽ đối xử với tôi không khác gì món đồ chơi, khi đã có được quen rồi thì giờ đây sẽ cảm thấy mới mẻ và thú vị khi không nhận được, nhưng ai đâu để tâm, miễn là hắn có thể giúp tôi.
Đưa Vương Kỳ đến cửa nhà, tôi chuẩn bị rời đi thì không ngờ hắn lại nở nụ cười ác ý.
“ Em không vào trong chơi một chút sao?”
Tôi cũng không hề tức giận, nở một nụ cười gượng gạo, cầm điện thoại mở ứng dụng mua sắm, đưa lên trước mặt hắn.
“ Chú, ở đây có rất nhiều đồ chơi.”
Vừa nói, vừa cười với một nụ cười ngây thơ vô tội như không hiểu chuyện gì.
Sắc mặt người đàn ông đen lại, khóe miệng nhếch lên, chỉ là nụ cười như đang uy hiếp này tôi chưa từng thấy ở hắn bao giờ.
“ Lương Tư Tư….”
Tôi nhanh chân lẹ miệng nói không tiện ở lại, sau đó phóng lên xe, láy xe chạy đi còn không quên vẫy vẫy tay, để lại Vương Kỳ với một làn khói xe.
Chào chú, tạm biệt chú.
Sẽ không quấy rầy chú săn mồi.