16.
Trên đường cùng Lục Thanh Ngạn quay trở về nhà, nó lại lên cơn mà dở thối trà xanh.
“ Chị Tư Tư, hôm nay chị dẫn em đi mua đồ như vậy, anh rể sẽ không nổi giận chứ?”
“ Đừng vì em mà làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa hai người.”
“ Nhìn anh rể cũng không tệ, nhưng có chút nếp nhăn….”
Dưới khuôn mặt tuấn tú của Lục Thanh Ngạn, như đang ẩn chứa một cơn sóng nào đó, mơ hồ khó có thể áp chế được, nhìn qua vẻ bề ngoài tôi có thể thấy, đó là sự đố kị.
Vì vậy, tôi càng châm thêm dầu vào lửa, chỗ nào tôi cũng nói đỡ cho Vương Kỳ, còn không quên ám chỉ Lý Lộ.
“ Nhưng đây là vị hôn phu tốt mà mẹ em đã tìm cho chị.”
“ Thật ra Vương Kỳ cũng tốt, không xấu như thế đâu.”
Vì vậy, khi về đến nhà, khuôn mặt của Lục Thanh Ngạn liền trở nên biếng sắc, giống như đám mây u ám ngoài cửa sổ, hay như bị ai đó bắt ép nó leo lên tầng cao nhất của tòa nhà đối diện giữa trận mưa tuyết của mùa đông vậy.
Nó cứ đi tò tò theo tôi đến phòng, nụ cười trên mặt nó giờ đây hoàn toàn khác với nụ cười trong veo ban ngày.
Tôi ngồi trên giường, cười càng lúc càng rạng rỡ, nói những điều tốt đẹp của Vương Kỳ, thấy vậy Lục Thanh Ngạn từng bước, từng bước đi lại gần tôi.
Nhìn tôi với ánh mắt mà đó giờ tôi chưa từng thấy qua ở nó, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
“ Vương Kỳ có thật là tốt như vậy không?”
“ Mà chị cứ nói đi nói lại suốt cả quảng đường thế.”
Nó hạ thấp giọng, thì thầm bên tai tôi, ngón tay mảnh khảnh che mắt tôi, càng ngày càng nóng bỏng.
Qua chút ánh sáng yếu ớt trong khe hở, tôi có thể thấy được yết hầu của nó đang lặng xuống rồi lại nhô lên, góc tai thì đỏ bừng.
“ Anh rể nhờ em chăm sóc chị thật tốt…”
Tôi vẫn cứ ngồi cười, nhưng cười chưa được bao lâu thì..
Tay của Lục Thanh Ngạn càng lúc càng nóng, môi nó chạm vào môi tôi, sau đó gọi tên tôi.
“ Lương Tư Tư….”
“ Tư Tư…đừng ở bên anh ta.”
Tôi cố gắng kiềm lại nước mắt trên mi mắt, không cho nó chảy xuống.
Có thể là do tôi đã châm ngòi cho ngọn lửa bên trong nó cháy lên, nhưng tôi lại không biết cách dập tắt nó.
Dường như Lục Thanh Ngạn đã nhận ra điều gì đang xảy ra, dần dần nới lỏng bàn tay đang ôm tôi.
Tôi biết nó sẽ buông tay, tiếng cười là vũ khí, và nước mắt cũng vậy.
Có vẻ như nó không thể chịu được khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của tôi, mà bỏ tay xuống nhìn vào mắt tôi một cách chân thành.
“ Lương Tư Tư, chị đang khóc vì em đó sao?”
Giọng nói nghẹn ngào của Lục Thanh Ngạn có chút khàn khàn, không kiên định mà nhìn tôi, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt tôi, nhếch mép, cười nửa miệng.
Tôi không biết tại sao nó có biểu hiện như vậy, sau đó lại lẩm bẩm.
“ Có người vì em mà khóc…”
Vẻ mặt của Lục Thanh Ngạn không biết là vui mừng hay là buồn bã, nhưng đôi mắt không hiểu sao lại đỏ lên, đang định nói gì đó.
Tôi rất sợ mình sẽ mềm lòng nếu nó cứ tiếp tục như vậy nên đã kịp thời ngăn lại, để nó không nói nữa.
“ Lục Thanh Ngạn, chị là vị hôn thê của Vương Kỳ, em không nhớ sao…lúc ở cửa, chính mẹ em đã yêu cầu chị đi với anh ta.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Lục Thanh Ngạn rồi nở một nụ cười.
Từ đầu đến cuối, đó là những gì tôi muốn, nhìn nó từng bước từng bước yêu tôi, sau đó nói với nó rằng chúng tôi không thể ở bên nhau.
Lí do mà chúng tôi không thể ở bên nhau, đương nhiên là phải chỉ về phía Lý Lộ, mẹ của nó, người phụ nữ đã cướp đi gia đình tôi.
Lục Thanh Ngạn lúc này ngây người tại chỗ, sắc mặt có vẻ buồn bã, chỉ nở một nụ cười tự giễu.
Vương Kỳ gọi đến rất đúng lúc, hắn đang thè lưỡi lớn ra mà nói chuyện ở đầu dây bên kia, rõ ràng là hắn đã say.
“ Đến đón anh đi…vị hôn thê nhỏ, nếu em không đến thì anh sẽ không chịu rời khỏi đây.”
Tôi quẹt miệng, đứng dậy, vung khỏi cánh tay đang nắm sau lưng tôi mà rời đi, ánh mắt lưu luyến của Lục Thanh Ngạn cứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi, cảm giác có ánh mắt dõi theo phía sau thật sự rất khó chịu, cho đến khi tôi rời khỏi khu chung cư, thì cảm giác đó mới trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Lục Thanh Ngạn, trong lòng tôi lại nhói đau, nhìn như con vật nhỏ đang nhe nanh múa vuốt để uy hiếp người, sợ người thật sự bỏ rơi nó.
Chỉ là một chút xót thương thoáng qua, không cho phép bản thân mình bị chuyện tình cảm lấn ác đại sự, tôi biết nó không phải là một người đơn giản, biết đâu kỹ năng diễn xuất của nó cao hơn, để tôi rơi vào cục diện săn bắt của nó.
Đám mây trên trời càng lúc càng âm u, những hạt mưa rơi xuống đập vào cửa xe.