Bong Bóng Ngọt Ngào

Chương 5



Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự bối rối trên mặt Trần Quân Ý, oa, phải đốt pháo ăn mừng mới được.

“Cậu, cậu, cậu… cậu sao thế? Sao lại khóc? Tôi không cố ý nặng lời với cậu đâu!”

Tôi lại khóc to hơn.

Cậu ấy luống cuống chân tay, “Trương Vãn, đừng khóc nữa mà! Sao cậu lại khóc chứ? Tôi cho cậu đánh nhé?”

“Tôi, tôi…”

Tôi không nói nên lời.

Chỉ cảm thấy càng lúc càng ấm ức, càng lúc càng tủi thân.

Trần Quân Ý không biết phải làm thế nào.

“Tôi sai rồi, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên nặng lời với cậu, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, đừng khóc nữa được không? Hôm nay nhường lại phòng sinh hoạt cho cậu…”

Thành viên của hai câu lạc bộ mở to mắt hóng hớt.

Bọn họ đều nghĩ Trần Quân Ý làm ra chuyện gì có lỗi với tôi.

Mãi đến khi hút đủ ‘chất dinh dưỡng’ tôi mới ngừng lại.

Hai mắt sưng húp như quả đào.

Trên đường về kí túc, Trần Quân Ý vẫn luôn đi sau lưng tôi và Triệu Triệu.

“Trương Vãn…”

Cậu ấy lo lắng nhìn tôi.

“Cậu muốn đánh tôi lúc nào cũng được, chỉ cần alo là tôi sẽ xuất hiện, tôi sẽ không phản kháng đâu, chỉ cần cậu hả giận là được.”

Tôi lắc đầu, “Không cần.”

Thật sự không cần.

Tôi đánh cậu ấy làm gì? Tôi khóc không phải vì bị b ắ t n ạ t, thậm chí bình thường, tôi mới là người b ắ t n ạ t cậu ấy.

Thấy tôi từ chối, Trần Quân Ý càng buồn hơn.

Tâm tình cậu ấy sa sút trong nháy mắt.

Đến khi tôi lên lầu, cậu ấy vẫn đứng im ở đó.

Bóng dáng cậu ấy kéo dài dưới ánh đèn đường…

Từ hôm đó, chúng tôi đình chiến.

Đại khái là Trần Quân Ý không trêu chọc tôi nữa.

Mỗi lần đến tiết tự chọn, Trần Quân Ý sẽ ngồi trước mặt tôi, nghiêm túc nói chuyện với tôi.

Tôi tiện thể bổ sung một ít ‘chất dinh dưỡng’.

Tình cảnh này kéo dài nửa học kì,

Sau đó, một sự cố ngoài ý muốn phát sinh.

Bỗng nhiên có rất nhiều nam sinh mất áo ở phòng tập gym.

Vì để điều tra, hội sinh viên theo dõi camera giám sát.

Thế là…

Cảnh tượng tôi ngửi quần áo của Trần Quân Ý được lan truyền ra ngoài.

10,

Trước khi có kết quả chính thức, nhà trường vẫn bảo vệ tôi.

Nhưng không hiểu sao video đó bị lộ ra ngoài.

Tôi bỗng trở thành nghi phạm lớn nhất.

Cũng không thể trách mọi người được.

Bởi vì khi tôi ngửi áo của Trần Quân Ý, trong ánh mắt tràn đầy si mê…

Nói ngắn gọn, chẳng khác gì b i ế n t h á i.

Tôi oan không thể giải thích, từ khi mắc căn b ệnh kì quái này, không có chút chuyện tốt nào.

Triệu Triệu thấy tâm trạng tôi không tốt, thế là kéo tôi đi leo núi giải sầu.

Nhưng không ngờ là tôi đi leo núi cũng đụng mặt Trần Quân Ý.

… Và bạn cùng lớp của cậu ấy.

Hôm nay khoa vật lý đi chơi ở ngoại thành, gần như cả lớp đều tới.

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt bọn họ rất vi diệu.

Để leo lên núi chỉ có một con đường, không thể tránh mặt được.

Leo được một nửa, trời bắt đầu đổ mưa, nhiệt độ dần thấp xuống.

Tất cả mọi người đều chạy vào cái đình gần đó để tránh mưa.

Thật ra, tôi quen rất nhiều người khoa vật lý.

Nhưng hôm nay không ai nói chuyện với tôi.

Hình như bọn họ có chút sợ tôi, cũng đúng, dù sao tôi cũng được mang cái danh là b i ế n t h á i.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, gió lạnh thổi qua, tôi không chịu nổi nên hắt xì một cái.

Lúc này, cũng không ít bạn học kêu lạnh.

Trong đó, có một bạn học nữ, hình như là hoa khôi của hoa vật lý, cô ta nũng nịu đứng cạnh Trần Quân Ý.

“Quân Ý, hôm nay ra ngoài mặc hơi ít quần áo, mình lạnh quá. Khăn quàng của cậu là khăn làm từ lông dê đúng không? Nhìn thật ấm áp.”

Ánh mắt của hoa khôi long lanh, kiểu ám chỉ này… đến đồ đần cũng nhận ra.

Trần Quân Ý nhìn cô ta nói, “Đúng là rất ấm áp.”

Cậu ấy cũng chầm chậm cởi khăn quàng cổ.

Hoa khôi mừng thầm, đưa tay chuẩn bị nhận lấy.

Nhưng một giây sau, Trần Quân Ý đột nhiên quay người.

Chiếc khăn được vòng qua cổ tôi, mang theo mùi hương trên người cậu ấy, thêm cả nhiệt độ ấm áp trên người cậu ấy nữa, tất cả đều quấn quanh chóp mũi tôi.

“Đi leo núi mà mặc ít như vậy, cậu mà c  h  ế  t rét thì ai đấu võ mồm với tôi?”

Trần Quân Ý cau mày nói.

Mặt tôi đỏ lên.

Lúc này, mọi người đều im lặng nhìn chúng tôi.

“Hai người….” Có người đứng ra hỏi.

Trần Quân Ý tỏ vẻ lười nhác, nhưng sau đó nghiêm túc đáp lại, “Trương Vãn là bạn gái tôi.”

11,

“Trương Vãn là bạn gái của tôi.”

“Mong mọi người đừng hiểu lầm cô ấy.”

“Cô ấy không phải b i ế n t h á i, cô ấy ngửi quần áo tôi chỉ vì muốn trêu chọc tôi thôi.”

Trần Quân Ý nói không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe, nhưng lại rất kiên định.

Tôi ngây người, những người khác cũng ngây người, nửa ngày rồi cũng không nói được gì.

Những bạn học vừa rồi còn không thèm nói chuyện với tôi, lúc này đã bắt đầu vui vẻ đến nói chuyện, cười đùa với tôi như mọi khi.

Thừa dịp những người khác không chú ý, Trần Quân Ý nhỏ giọng nói với tôi, “Tôi không muốn nhìn cậu bị người khác hắt nước bẩn lên người, chúng ta diễn kịch một chút, được không?”

Tôi gật đầu.

“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi với cậu, tôi biết cậu có người mình thích, chuyện của chúng ta có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc theo đuổi người ta của cậu.”

“Không có.”

“Hả?”

“Tôi không thích ai, lần đó là l ừ a cậu thôi.”

Hai mắt Trần Quân Ý đột nhiên sáng lên.

Tôi nói, “Cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

“Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn bè mà.”

Cậu ấy xoa đầu tôi, mỉm cười.

Tôi cảm thấy trái tim mình bỗng lỡ một nhịp.

Sao trước kia tôi không phát hiện ra Trần Quân Ý rất đẹp trai nhỉ.

Đợi đến khi trời tạnh mưa, mọi người cùng nhau xuống núi.

Đường núi trơn ướt, không dễ đi cho lắm.

Tôi cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước một.

Triệu Triệu chê chưa đủ náo nhiệt, cố ý nói, “Đường trơn ướt như thế, Trần Quân Ý, sao cậu không dắt bạn gái cậu đi? Nó là bảo bối của khoa tôi, lỡ bị ngã thì cậu bồi thường kiểu gì?”

Nói xong, tất cả bạn học đều hứng thú nhìn về phía chúng tôi.

Tôi vội xua tay, “Không cần không cần, mình tự…”

Nhưng Trần Quân Ý lại đưa tay về phía tôi.

Nếu đã vậy…

Tôi bước lên trước một bước, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay cậu ấy.

Hai chúng tôi nắm tay nhau bước đi.

Mới đầu còn cảm thấy hơi ngại, không tự nhiên cho lắm, nhưng lúc sau thì cảm thấy ổn hơn rất nhiều.

Mãi đến khi đi đến trạm xe bus…

Triệu Triệu mỉm cười, đứng sau lưng chúng tôi nói, “Nhắc nhẹ hai người một chút, chúng ta đã đi trên quãng đường bằng phẳng hơn hai mươi phút rồi đấy…”

Lúc này tôi mới giật mình rút tay ra.

Đến đêm, chuyện tôi và Trần Quân Ý yêu nhau được lan truyền khắp nơi.

Cũng không ai nói tôi là b i ế n t h á i nữa.

Mọi người còn trêu chọc dưới diễn đàn, “Cái này chắc người đời gọi là tình thú vợ chồng đi, chậc chậc chậc.”

Hai ngày trôi qua.

Quần áo tặc bị bắt lại.

Nghe nói là nhờ Trần Quân Ý ôm cây đợi thỏ, đợi người ta cắn câu nên mới bắt được.

Tôi biết được chuyện này trên diễn đàn trường.

Triệu Triệu kích động hét lên trong ký túc xá, “Trương Vãn, Trần Quân Ý nghiêm túc với mày đúng không? Người ta đang thổ lộ với mày trên diễn đàn trường kia kìa!”

Tôi mở điện thoại ra xem…

“Chào mọi người, tôi là Trần Quân Ý, kẻ t r ộ m quần áo trong phòng tập đã bị bắt lại, mong mọi người không đồn thổi những tin thất thiệt nữa, trả lại sự trong sạch cho bạn gái của tôi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner