Chiếu Điện Hồng

Chương 15



51.

Ta đi Nam Chiếu xin thuốc.

Vừa ra khỏi thành ta đã gặp một hòa thượng.

Vì ăn không trả tiền nên hắn ta bị chủ quán đuổi đánh suốt mười con phố, đuổi ra đến tận cổng thành.

Khi ta nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi xổm dưới cổng thành, mặt mếu máo vẽ vòng tròn.

“Sư phụ, con không muốn du lịch nữa, con muốn về chùa.”

Chủ quán hung dữ véo tai hắn.

“Bớt nói nhảm lại, mười xửng bánh bao, không trả tiền đừng hòng đi.”

Hòa thượng ấm ức.

“Sư phụ nói rồi, xuống núi hóa duyên, không cần trả tiền.”

Chủ quán giận dữ.

“Ngươi thấy có hòa thượng nào mà ăn bánh bao thịt chưa?”

“Ngươi là hòa thượng giả!”

“Trả tiền!”

Ta thật sự không nhìn nổi nữa.

Lại cảm thấy dáng người hòa thượng này có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó.

Ta tiện tay lấy một thỏi bạc trong người ném qua.

Chủ quán vui mừng đón lấy thỏi bạc.

Trước khi đi còn hung dữ đe dọa hòa thượng.

“Ngươi là cái đồ lừa đảo!”

“Nếu còn để ta gặp lại ngươi, ta đánh gãy chân ngươi!”

Hòa thượng phát ra tiếng nức nở.

Ta thở dài, định rời đi.

Nhưng hòa thượng bỗng nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt đó đẹp đến ngỡ ngàng.

Trong veo sáng rực, như tuyết trên núi, sương trên lá.

Người này, ta đã từng gặp.

Hòa thượng cười tươi rói nói: “Tiểu tăng là Diệu Pháp, xin được bái kiến.”

Ta bị Diệu Pháp bám theo.

Người này cưỡi lừa, lóc cóc đi theo sau ngựa của ta.

Líu lo ríu rít, còn ồn ào hơn cả chim sẻ.

Ta nhắm mắt chịu đựng.

Suốt đường đi, ta đã nghe rõ về thân thế của hắn.

Hắn nói rằng hắn là hòa thượng ở chùa Đại Tướng Quốc, năm nay 15 tuổi.

Trụ trì nói hắn số mệnh hắn đã được ông trời sắp xếp, không sống qua được 25 tuổi.

Vậy nên cho hắn xuống núi du lịch.

Hắn nghĩ rằng cuộc đời ngắn ngủi, phải tranh thủ hưởng lạc.

Mới xuống núi một tháng đã phá giới, nghênh ngang đi vào sòng bạc.

Thua sạch túi đành đi khắp nơi hóa duyên.

Còn rất kén chọn, không ăn bánh bao chay, chỉ ăn bánh bao thịt.

Lúc này, Diệu Pháp vẫn còn ríu rít.

“Tiểu tăng nghĩ lại, tiểu tăng chưa từng uống rượu.”

“Vân Linh, khi nào ngươi dẫn tiểu tăng đi trộm mấy vò rượu uống nhé?”

Ta không chịu nổi nữa: “Tại sao nhất định phải trộm?”

Diệu Pháp trả lời chắc nịch: “Vì vừa kích thích vừa phá giới mà!”

Ta: “…”

Ta im lặng hồi lâu, gian nan mở miệng:

“Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”

“Thí chủ cứ hỏi.”

Diệu Pháp cười tươi nói: “Tiểu tăng biết gì nói nấy, không dám giấu diếm.”

Ta sụp đổ.

“Tại sao ngươi cứ đi theo ta?”

Vì theo ta cũng vừa kích thích vừa phá giới à?

Diệu Pháp lắc đầu, bộ dạng ngớ ngẩn.

“Ngươi là người duy nhất để ý đến ta từ khi xuống núi.”

“Vì vậy, tiểu tăng sẽ đi theo ngươi.”

Người này sao mà vô lại thế chứ!

52.

Vừa phải đi đêm, vừa phải đi với Diệu Pháp, mệt mỏi gấp đôi.

Xuân qua hè tới, mới đó đã rời kinh thành được một tháng.

Ta nhìn bản đồ rồi lại nhìn khu rừng trước mặt.

Cuối cùng tuyệt vọng nhận ra rằng chúng ta đã đi sai đường.

Đáng lẽ đi về phía tây nam để đến Nam Chiếu nhưng chúng ta lại đi về hướng tây đến núi Bạch Lộ.

Diệu Pháp chọc chọc vai ta, nhẹ giọng hỏi: “Vân Linh, ngươi thấy cái thứ đen đen mắt xanh xanh phía trước có ăn được không?”

Ta bực bội ngẩng đầu lên: “Ngươi lại nói bậy bạ gì…”

Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy trong rừng, hàng chục cặp mắt xanh u ám đang nhìn chằm chằm chúng ta.

Ta hít một hơi lạnh.

Diệu Pháp hoàn toàn không nhận ra được nguy hiểm, bắt đầu đếm ngón tay: “Một con làm thịt nướng, một con làm thịt quay, còn một con…”

Ta nghiến răng, đạp mạnh vào chân hắn: “Cái thứ đó có thể ăn thịt ngươi đấy! Đứng ngây ra đó làm gì? Chạy mau lên!”

Dù thế nào thì ngựa và lừa và người cũng không thể chạy nhanh hơn sói được.

Ta và Diệu Pháp bị sói tha đi.

Diệu Pháp run rẩy, nhắm chặt mắt, bắt đầu tụng kinh.

Ta tức cười: “Bây giờ tụng kinh có ích gì?”

“Ngươi hy vọng cảm hóa được bầy sói này, làm cho chúng quy y phật pháp à?”

“Không phải.” Diệu Pháp mặt mũi ngây thơ, nói nhỏ: “Tiểu tăng đang niệm vãng sinh chú, siêu độ trước cho chúng ta.”

Ta ôm lấy ngực, hít một hơi sâu.

Không bao lâu sau, chúng ta bị tha về hang sói.

Con sói đầu đàn không ăn thịt chúng ta, thay vào đó, nó ném chúng ta vào một góc hang động có lót cỏ.

“Ui da!” Diệu Pháp bị ngã đau, xoa cái đầu tròn tròn. Hắn vừa muốn ngồi dậy, đột nhiên sờ phải một thứ nóng hổi, lập tức la hét nhảy dựng lên: “Vân Linh, cứu mạng!”

Ta theo ánh mắt kinh hoàng của hắn nhìn qua.

“…”

Trong ổ cỏ ở hang sói này có một đứa trẻ, hơn nữa, nó còn đang sốt cao đến mức mê man.

Ta bị nóng, rụt tay lại, ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt xanh lục của con sói đầu đàn.

“Ngươi muốn ta… cứu đứa nhỏ này?”

Con sói đầu đàn tru lên một tiếng, như thể đang trả lời.

Ta sờ mạch đập của đứa trẻ.

Nhờ phúc của kiếp trước, để chăm sóc Tiểu Phượng Hoàng ốm yếu, ta đã học y thuật. Nhanh chóng chẩn đoán ra đứa trẻ này bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao.

Ta đi tìm vài loại thảo dược, dùng đá nghiền nát, cho vào miệng đứa trẻ. Cứ chăm sóc như vậy vài ngày, bệnh của nó dần dần thuyên giảm.

Đứa trẻ nằm bên cạnh mẹ sói bú sữa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chúng ta.

Diệu Pháp tặc lưỡi ngạc nhiên.

Hắn to gan ríu rít đùa với đứa trẻ, chọc cho nó khóc sau đó trả về cho mẹ sói.

Đứa trẻ chưa mọc đủ răng, giận dữ cắn hắn một cái.

Mẹ sói quay đầu nhìn hắn, lúc này, Diệu Pháp cuối cùng mới chịu ngoan ngoãn.

Ta thấy trên người đứa trẻ có nhiều vết muỗi đốt, quyết định làm người tốt thì làm cho đến cùng, đi hái một ít thảo dược chống muỗi an thần, chuẩn bị làm cho nó một túi hương.

Sau đó, ta sững sờ.

Túi hương trong tay là túi hương ta hứa làm cho điện hạ sau chuyến đi săn mùa thu đó.

Cuối cùng vì hoàng hậu cầu xin, không thể trao đi nên luôn mang theo bên mình.

Trong đầu ta đột nhiên hiện lên túi hương cũ kỹ của A Sóc.

Vải mới ở Đông Cung, nữ công vụng về.

Và đêm đó ở núi Bạch Lộ, A Sóc lạy từ biệt con sói già đã chết, lắp bắp nói: “Báo ân.”

Ta bật dậy, trong hang động, đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh mẹ sói.

Ta nhìn khuôn mặt say ngủ của nó mà thẫn thờ.

Ngũ quan của nó quả thật có bóng dáng của thủ lĩnh ám vệ Đông Cung trong tương lai.

Diệu Pháp ló đầu ra: “Sao vậy, ngươi nhận ra đứa trẻ này à?”

Ta ngơ ngác quay đầu lại, Diệu Pháp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Ta buột miệng: “Tại sao mắt ngươi lại bị mù?”

Tại sao chín năm sau gặp lại, đôi mắt xinh đẹp đó đã mù lòa?

Diệu Pháp nhảy dựng lên: “Vân Linh, ngươi đừng có mà rủa ta!”

Ta sau đó nhận ra lời này quá đáng: “Xin lỗi, đầu óc ta nhất thời hồ đồ.”

“Không sao, không sao.” Thấy ta im lặng, Diệu Pháp thoải mái phẩy tay.

“Tiểu tăng không giận đâu.”

“Dù sao tiểu tăng cũng chỉ sống chưa đến mười năm nữa.”

“Chắc chắn không sống đến lúc tuổi già mắt kém đâu, ha ha.”

Ta để lại túi hương chống muỗi an thần, rời khỏi núi Bạch Lộ.

17 năm sau gặp lại, chúng ta nhờ vật này mà nhận ra nhau.

Dưới ánh trăng, ta quay đầu ngựa, nhìn lại dãy núi xanh đen.

Tiếng sói tru dài trong đêm như khóc than.

A Sóc, phải lớn lên mạnh khỏe nhé.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner