Chu Nguyên

Chương 6



13

Ta đã đồng ý giao dịch với Cẩm Phồn.

Đêm nàng ta lấy máu trong lòng ta.

Để lại cho ta lệnh bài thông hành.

Hiếm khi, nở với ta một nụ cười được coi là chân thành.

“Phàm nhân, chúc ngươi tự do tự tại.”

Ta khẽ nói: “Cũng chúc Thánh nữ được toại nguyện.”

Dao Hoa Cung bị ta bỏ lại phía sau.

Gió Cửu Trùng Thiên lướt qua ta, rít gào mà thổi đến.

Người xưa, chuyện cũ, tất cả đều vứt bỏ.

Không bao giờ ngoảnh lại.

Trận pháp truyền tống sáng lên dưới chân ta.

Khoảnh khắc sắp rời đi.

Cánh tay bị nắm chặt.

Lực đạo rất mạnh, giống như bóp nát xương cốt của ta.

Người đến sắc mặt âm trầm, mày như sương giá.

“A Ương, muốn len lén chạy đi đâu vậy?”

Hắn giận quá hoá cười.

Bàn tay kia nâng cằm ta lên.

“Xem ra mấy ngày nay, ta đã quá nuông chiều ngươi.”

Ta nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.

Đúng lúc này, phía sau, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Buông nàng ấy ra.”

Ta đột nhiên quay lại.

Chính là một thư sinh áo xanh, mặt nạ bạc che phủ, bước đi dưới ánh trăng.

Ta đột nhiên mở to mắt.

Vô Danh xuất quan nhanh như vậy sao?

Ngay sau đó một luồng ma khí đen kịt đánh thẳng vào mặt Thương Lan.

Hắn buộc phải lùi lại, buông ta ra.

“Kẻ nào?!”

Thư sinh rõ ràng đang cười.

Nhưng đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lại lạnh đến đáng sợ.

“Vô danh vô tính, cô hồn dã quỷ.”

“Ta đến, một là để đón thê tử về nhà.”

“Hai là, để báo thù.”

Thương Lan cười nhạo.

“Thù gì?”

Thư sinh ngẩng đầu, gằn từng chữ một.

“Hận đoạt thê, thù giết con gái.”

“Thù này, không đội trời chung.”

14

Thương Lan cau mày.

Hắn dường như đã nhận ra người trước mặt.

“Ngươi vậy mà vẫn chưa chết sao?”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Vô Danh, vẻ mặt nhưhiểu rõ.

“Không phải người cũng không phải quỷ, thật không ra gì.”

Vô Danh ôm ta vào lòng.

Rồi ngẩng đầu lên, đều là sát ý.

“May mắn thay, vẫn còn sống sót trên đời.”

Ta mơ màng nghe cuộc đối thoại của họ, đầu đau như búa bổ.

Bọn họ… đang nói gì vậy?

Ký ức sâu thẳm nhất, dường như có thứ gì đó lung lay sắp đổ.

Vô Danh trước mặt khẽ giơ tay lên.

Một thanh kiếm đen kịt nhanh chóng ngưng tụ trước người chàng.

“Vô Danh!”

Ta hô lên.

Vô Danh quay đầu, mỉm cười như an ủi.

“Không sao.” Chàng nói: “Chờ ta đâm được hắn, sẽ lập tức đưa nương tử về nhà.”

Thương Lan không nhúc nhích.

Dưới lòng bàn tay hắn, sóng trắng cuồn cuộn.

“Ngươi cho rằng, hôm nay ngươi có thể sống sót trở về sao?”

Vô Danh giơ tay lên, ma khí dày dặc, sắc mặt không rõ.

“Phàm nhân phẫn nộ, máu văng năm bước.”

“Tiên quân làm sao biết mình được mình không nằm trong năm bước này?”

Trong màn sương đen kịt che trời lấp đất.

Thương Lan không thể tin được mà mở to mắt.

“Ngươi điên rồi! Nhiều ma khí như vậy, ngươi—”

“Ta đã nuốt chửng Ma Uyên.”

Vô Danh cười thản nhiên.

Lưỡi dao khổng lồ ngưng tụ từ ma khí bổ xuống.

Hận thù, truy tìm, khổ sở, truy tìm mấy trăm năm, tất cả đều nằm trong một nhát kiếm này.

“Tiên quân, thanh kiếm này, tên là Trảm Tiên.”

15

Như thể núi lở đất sập.

Trước khi tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Vô Danh che tai ta lại.

Khói bụi mù mịt, trước mắt tối đen như mực.

Ta sờ thấy vạt áo trước ngực chàng ướt đẫm máu, hoảng hốt.

“Vô Danh!”

Lòng bàn tay Vô Danh bao lấy tay ta.

Chàng nói: “Ta ở đây.”

Khi sương đen tan đi, bóng dáng Thương Lan đã biến mất.

Vô Danh vừa ho ra máu vừa cười.

“Trảm Tiên, cũng không khó đến vậy.”

Hoàn toàn không nhận ra quần áo xanh của mình đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Thậm chí làn da lộ ra ngoài, gần như trong suốt.

Chàng đang dần biến mất.

Đầu óc ta trống rỗng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Chàng đừng chết mà.”

Chàng ấy liếc mắt một cái, chuyển chủ đề.

“Nàng còn nhớ ta đã hứa với nàng, sau khi xuất quan sẽ cho ngươi xem mặt ta không?”

“Nàng… còn muốn xem không?”

Thấy ta không trả lời, Vô Danh vội vàng giải thích.

“Không phải không được.”

Chàng khàn giọng nói: “Chỉ sợ dọa nàng.”

Ta run rẩy, gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống.

Đó là một khuôn mặt gần như hủy hoại.

Uốn lượn những đường vân màu đỏ tươi, rùng rợn.

Nhưng lúc đó, trong lòng ta không hề sợ hãi.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra… tên của chàng ấy.

Mộ Hằng.

Chàng ấy là một con người nhỏ bé trong thế giới này.

Chàng ấy là con kiến mà tiên nhân có thể dẫm chết bằng một chân.

Nhưng cũng là trúc mã, phu quân và… người yêu của ta.

Ký ức bị bóp méo từng mảnh vỡ vụn.

Phục hồi thành dáng vẻ ban đầu.

Mộ Hằng khẽ cười.

“Nàng còn… nhớ không?”

—— Nàng còn nhớ không?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner