Chu Nguyên

Chương 7



Trước khi gả cho Thương Lan, nàng còn từng gả cho một người.

Nữ nhi Bích Ngọc, gả cho thư sinh thanh mai trúc mã.

—— Không nhớ sao?

Mùa xuân là Mộ Hằng cùng nàng hái hoa huê.

Đêm hè là Mộ Hằng tự tay làm đèn hoa sen cho ngươi.

Thu sang là Mộ Hằng cùng nàng say nằm trong rừng phong.

Đông Chí là Mộ Hằng phủi tuyết mịn trên lông mày nàng.

Sở Ương vốn là thê tử của Mộ Hằng.

Còn tên trộm ký ức kia.

Hắn giết Mộ Hằng, mạo danh phu quân của ta, muốn lừa gạt Thiên Đạo.

Vào thời điểm đó.

Trong bụng ta, thậm chí còn có một bé gái.

Ta kinh ngạc, gọi một cái tên.

“Niệm Niệm.”

Vì vậy, Niệm Niệm không lớn lên.

Là vì con bé chưa kịp chào đời đã bị giết.

Hận cướp thê, thù giết con gái.

Thì ra là… như vậy.

“Ngươi có biết, tại sao ta đặt tên cho con gái là Niệm Niệm không?”

Thần sắc Mộ Hằng dịu dàng lại bi thương.

Chàng muốn cười, nhưng lại kinh động nội tạng bị thương, ho ra máu.

“Niệm Niệm, bất vong.”

Tâm tâm niệm niệm.

Niệm niệm bất vong.

Bóng dáng Mộ Hằng mỏng manh hơn cả sương mù.

Thật trớ trêu.

Ta vừa tìm lại được chàng ấy trong ký ức.

Liền phải chia tay.

“A Ương.”

Chàng khàn giọng nói: “Làm ơn… hãy quên ta chậm một chút.”

“Hãy yêu người khác… chậm một chút.”

Gió thổi qua. Vết nước mắt lạnh lẽo.

Ta tê dại cúi mắt.

Trong lòng, chỉ còn lại một chiếc áo xanh nhuốm máu.

Ánh sáng rực rỡ vây quanh ta, vụng về an ủi ta.

Trước mắt ta, từng chút một ảo hóa thành dáng vẻ thiếu niên của Mộ Hằng.

Mặt như ngọc, răng trắng mày xanh.

Hệt như lần đầu gặp gỡ cách đây trăm năm.

Chàng ấy ngẩng đầu cười, ta hồn xiêu phách lạc.

16

Gió đưa tin hoa, mưa gột bụi xuân.

Lại một mùa xuân ở Giang Nam.

Cánh cửa viện nhỏ “kẽo kẹt” một tiếng.

Ta ngẩng đầu, Niệm Niệm đang thò nửa cái đầu vào.

“A nương, con về rồi.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng của con bé, ta thuận miệng trêu chọc.

“Tìm được Tiểu Thẩm rồi?”

Nhắc đến chuyện này, lông mày đang bay bổng của Niệm Niệm lập tức rũ xuống.

Tìm thì tìm được rồi.

Nhưng nhìn con như đamg tức muốn chết.

“A nương, người đoán xem ?”

“Thẩm Anh kiếp này đầu thai thành một con lừa trọc!”

“Vừa nhìn thấy con là phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!”

“Con có phi lễ với chàng ấy thì sao nào!”

Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi.

“Ta nghĩ đi nghĩ lại, bản cô nương trẻ trung xinh đẹp, chẳng lẽ cứ phải treo cổ trên cái cây này?”

Thần hồn Thẩm Anh bị Sở Vân nghiền nát.

Ngàn năm qua.

Niệm Niệm vất vả lắm mới ghép được hồn phách vỡ vụn của y lại từng chút một.

Ai ngờ vừa chuyển sinh, người này liền trốn vào cửa phật.

Niệm Niệm lẩm bẩm, vô cùng tức giận.

Con bé la hét đòi đi tìm người mới, quên con lừa xấu xa này đi.

Ta cố nhịn cười.

Niệm Niệm phát hiện ra khóe môi ta hơi co giật.

Hờn dỗi kêu lên oa oa.

“A nương! Người cười nhạo con!”

“Không có chuyện đó.” Ta khẽ ho, “A nương chỉ là bị chuột rút miệng thôi.”

Niệm Niệm không tin lời ma quỷ của ta.

Con bé chui vào lòng ta.

“Đúng rồi, a nương.”

Con bé nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

“Đã tìm được chuyển thế của phụ thân chưa?”

Tôi lắc đầu, “Vẫn chưa.”

Trong trận chiến đó, Mộ Hằng đã dùng ma lực của Ma Uyên giết chết Thương Lan.

Nhưng cũng bị ma lực của Ma Uyên phản phệ.

Hồn phi phách tán, tìm kiếm khắp nơi không thấy.

Ngàn năm qua, ta du ngoạn khắp sông núi, chỉ mong tìm được phương pháp hồi sinh.

Mỗi người ta gặp đều lắc đầu thở dài.

Cuối cùng ta tìm được là Cẩm Phồn.

Sau khi Thương Lan chết.

Với tư cách là người góa phụ, nàng ta đã thừa kế tất cả mọi thứ của Thương Lan.

Với tốc độ như sấm sét thống nhất Hoa Giới, trở thành tân chủ Hoa Giới.

Khi ta tìm được nàng ta,

nàng đang nghiêng người dựa vào giường.

Vài thiếu niên thanh tú đang dịu dàng chu đáo đút nho cho nàng ta.

Nàng ta lười biếng ngẩng đầu, nước trái cây dính trên khóe môi chảy vào vạt áo.

“Vẫn khoẻ chứ ?”

Nói xong, lại chỉ huy một thiếu niên rót trà cho ta.

“Ngươi sống thật thoải mái.”

Ta thở dài, “Ta bị hại thảm rồi.”

Cẩm Phồn liền cười: “Có cầu đều khổ, vô dục tắc cương.”

“Phàm nhân, còn phải tu luyện nhiều.”

Nghe ý định của ta.

Suy nghĩ một lát, gõ nhẹ lên chiếc ghế pha lê lộng lẫy của nàng ta.

“Như vậy sao.”

Nàng ta vẫy tay, ta ghé sát tai.

“Ta tặng ngươi mấy thiếu niên xinh đẹp, ngày qua ngày, ngươi tự nhiên sẽ quên hắn.”

Ta: “…”

Tâm mệt mỏi, dứt khoát đập vỡ cái bình.

“Cũng được.”

Chưa dứt lời.

Không biết từ đâu bay tới một tụ ánh sáng yếu ớt.

Nịnh nọt cọ vào ngón tay ta.

“Ồ.” Cẩm Phồn nhấc mí mắt, “Ngủ say lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu tỉnh?”

“Tỉnh cũng tốt, ta đang tìm phu quân mới cho nương tử của ngươi.”

“Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ xem xét đi.”

Thật không ngờ lại nhìn ra vẻ lo lắng từ một luồng ánh sáng trắng nhỏ bé.

Cẩm Phồn nhướng mày.

“Này, chẳng phải vong phu đã tìm về rồi sao?”

Hồn phách Mộ Hằng vỡ nát hoàn toàn, chỉ có thể tự mình vá víu từng chút một.

Mà việc ta có thể làm, chỉ là chờ đợi.

Cẩm Phồn thản nhiên bổ sung.

“Nếu đợi mệt mỏi, ta tặng ngươi mấy thiếu niên xinh đẹp, giải khuây giải khuây.”

Ánh sáng trắng: “!”

17

Mười mấy năm đã trôi qua kể từ khi hồn phách Mộ Hằng tái hợp và bước vào luân hồi.

Ngày ta và Niệm Niệm tìm thấy chàng ấy.

Bỗng giật mình sang cành đào nhỏ.

Niệm Niệm lau mắt, lẩm bẩm.

“Gió cát mùa xuân cũng lớn quá, thổi đến mức mắt người ta cũng đau.”

Không xa, có một thiếu niên áo xanh đang đọc sách trước sân.

Tay áo buông thõng, giọng Niệm Niệm run run.

“Người đó là phụ thân sao?”

Ta nói: “Ừ.”

Thư sinh kia đọc sách quá say mê.

Đến nỗi trời chiều tà, chàng cũng không ngẩng đầu lên lấy một lần.

“A nương.” Niệm Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần.

“Sao con lại cảm thấy, phụ thân đã phát hiện ra chúng ta rồi.”

Ta uể oải nói: “Sao có thể?”

18

Niệm Niệm bỗng im lặng.

Phía sau, truyền đến một giọng nói chứa ý cười.

“Tiểu sinh mạo muội.”

Ta đột nghiên quay đầu lại, đụng phải đôi mắt sáng ngời kia.

Xuân còn nhạt. Liễu chớm nụ. Hạnh sơ hoa.

Thư sinh cúi đầu mỉm cười, y như năm xưa.

“Cô nương, có phải đang tìm tiểu sinh?”

(hoàn)


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner