Tôi cười nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, dù gì chúng ta cũng phải sống bên nhau cả đời mà.”
Gân xanh trên trán Giang Tư Nghiễn giật giật, anh nhắm mắt quyết định làm lơ tôi.
7
Nhà máy cách nội thành vài cây số, đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây toàn là những căn nhà làm bằng đá cũ rích.
Sau khi xuống xe, Nghiêm Minh Nghĩa chỉ vào một nơi cách đó không xa rồi nói: “Có thể tối nay chúng ta sẽ phải nghỉ lại đây, đợi thu dọn xong đồ đạc tôi sẽ dẫn hai người đi loanh quanh vài vòng.”
Những căn nhà cũ lâu đời không được sửa chữa, có nhiều nơi đã bị khóa lại.
Chỉ có một gian được quét tước sạch sẽ trước, cho tôi và Giang Tư Nghiễn ở.
Hôm nay Nghiêm Minh Nghĩa rất vui, anh ta đã mời Giang Tư Nghiễn rất nhiều r.ư.ợu, cơm nước xong xuôi Giang Tư Nghiễn cũng hơi chếnh choáng, anh cứ nắm tay tôi mãi không chịu buông.
Sắp đi đến cửa ký túc xá, tự dưng tôi được anh bế bổng lên, tôi hét toáng: “Giang Tư Nghiễn, anh làm gì vậy?”
“Có côn trùng, anh bế em qua đó.”
Côn trùng ở đâu, tôi không nhìn thấy.
Anh loạng choạng bế tôi vào trong phòng, đặt tôi lên giường rồi cúi đầu hôn tôi.
Tôi vùng ra: “Anh tránh ra…”
Ai dè Giang Tư Nghiễn cành hôn sâu hơn: “Họa Khuynh, anh yêu em.”
Tôi đứng hình hai giây, ôm mặt anh rồi nói: “Anh say thật rồi?”
“Không.” Anh chăm chú nhìn tôi: “Anh đang rất tỉnh táo.”
Tôi hoảng hốt, đẩy anh ra thở hổn hển rồi nói: “Anh đánh răng rửa mặt đi.”
Giang Tư Nghiễn bật cười, sau đó nghe lời ra ngoài rửa mặt.
Tôi tìm bàn chải rồi chạy đến một nơi khác, lúc về phòng đã thấy Giang Tư Nghiễn đang ngồi chễm chệ trên giường: “Họa Khuynh, đến giờ đi ngủ rồi.” Tôi nhìn chiếc giường nhỏ rồi nói: “Anh ngủ bên ngoài hay ngủ trong?”
“Ngoài đi, em ngủ hỗn lắm.”
Tôi cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn, đợi đến khi tôi nằm ngay ngắn trên giường Giang Tư Nghiễn mới vén chăn leo lên.
Chiếc giường vốn khá rộng rãi so với tôi nhưng sau khi có anh, nó lại trở nên chật chội hơn nhiều.
Trời về đêm rất lạnh, tự dưng lại có thêm một người bên cạnh, cũng ấm áp hơn.
Chiếc giường còn nhỏ hơn tưởng tượng của tôi, tôi và Giang Tư Nghiễn nằm chen chúc, trở mình thôi cũng rất khó khăn.
Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề lặng như tờ, chỉ thấy trăng sáng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ.
Hơi thở nóng bỏng của Giang Tư Nghiễn phả bên tai tôi, hơi ngứa.
Khoảng nửa tiếng sau, người tôi cứng đờ thế là tôi đã cố trở mình.
Lúc ngẩng đầu lên, đôi môi tôi chạm vào một thứ mềm mại, lành lạnh, hô hấp hòa lẫn vào nhau, có một dòng đ.iện chạy dọc toàn thân, dấy lên sự rung động tôi giấu tận sâu đáy lòng.
Người tôi cứng đờ.
Giang Tư Nghiễn nằm im không nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên chống cằm lên trán tôi rồi khàn giọng nói: “Họa Khuynh, sao vậy em?”
Tôi nằm im: “Anh… xoa bóp hông cho tôi được không…”
Nằm im trong một khoảng thời gian dài khiến eo tôi nhức mỏi, sau lưng là tường tay tôi cũng không có đủ không gian để xoa bóp.
Vừa mới dứt lời, Giang Tư Nghiễn đã đặt tay lên hông tôi, tôi cảm nhận được nhiệt độ của anh qua lớp áo.
Anh rất nhẹ nhàng, để tôi tựa sát vào người anh, xóa bỏ đi khoảng cách cuối cùng giữa tôi và anh.
Tai tôi nóng bừng.
Đôi môi hơi khô, tôi liếm môi rồi khàn giọng nói: “Không phải… lên… trên chút nữa…”
“Được… chỗ này sao?” Giang Tư Nghiễn nhỏ giọng, giống như bình r.ư.ợu mạnh ủ lâu ngày trong đêm đen vậy.
“…” Tôi run lên, gật đầu nói: “Vâng… là chỗ đó, anh nhẹ chút…”
Anh khẽ cười: “Được, lần sau anh sẽ chú ý.”
Được anh xoa bóp cho, cơn buồn ngủ của tôi bỗng ập đến.
Giang Tư Nghiễn dịu dàng hôn lên môi tôi: “Ngủ ngon, Họa Khuynh.”
8
Giấc ngủ của tôi rất chập chờn, nhất là lúc lắc lư dữ dội, thế là tôi bị đánh thức.
Rầm một tiếng.
Một mảng trần nhà rơi xuống.
Giang Tư Nghiễn mặc áo khoác cho tôi rồi kéo tôi vào trong góc: “Họa Khuynh, có http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất.”
Cơn buồn ngủ của tôi bay sạch.
Thành phố C nằm trên vành đai http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất, nhưng tôi thật sự không ngờ, lần này mình lại đen đủi đến mức ấy.
Căn nhà bằng đá lâu ngày không được sửa sang, cơn http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất vừa mới bắt đầu cửa đã đổ sập xuống.
Tôi và Giang Tư Nghiễn chỉ có thể nép vào góc tường, đợi đến lúc http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất dừng lại.
Căn nhà bằng đá còn yếu ớt hơn tôi tưởng, Giang Tư Nghiễn bảo vệ tôi trong lòng mình, những viên đá cứ nối đuôi nhau rơi xuống.
Tôi nghĩ cách ôm đầu anh, hổn hển do sợ hãi.
“Họa Khuynh, có anh đây rồi, đừng sợ.”
Giang Tư Nghiên luôn cho tôi một cảm giác rất đáng tin, như thể dù trời có sập xuống cũng là chuyện nhỏ vậy.
Khi trận http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất đầu tiên dừng lại, căn nhà bằng đá ban đầu đã hoàn toàn thay đổi.
Trên đầu chúng tôi có một cái lỗ nhỏ, ánh trăng chiếu vào qua miệng hố.
Giang Tư Nghiễn nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nào, giẫm lên người anh rồi bò ra ngoài.”
Chúng tôi biết d.ư ch.ấn có thể ập tới bất cứ lúc nào, cái miệng hố nhỏ này cũng có thể bị bịt kín bất cứ lúc nào.
Lòng tôi ngổn ngang trăm bề.
Giang Tư Nghiễn nhìn tôi: “Không còn thời gian nữa đâu, một người sống sót là tốt rồi.”
Sống mũi tôi cay cay, giẫm lên cánh tay của Giang Tư Nghiễn, tay không bám lấy những hòn đá.
Bên dưới, Giang Tư Nghiễn đang dùng vai của mình để nâng tôi lên, giây phút chạm tay vào được miệng hố, tôi dùng hết sức bình sinh để bò ra ngoài.
Đứng trên đống đá ngổn ngang, không khí trong lành thổi tới, tôi quay đầu lại rồi đưa tay về phía Giang Tư Nghiễn, sau đó hét lên: “Giang Tư Nghiễn, cầm lấy.”
Giang Tư Nghiễn đang định giơ tay ra thì lại xảy ra http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất.
Tôi trơ mắt nhìn đất đá rơi xuống, che khuất anh.
Đầu óc trống rỗng, sau lưng có không ít người đang kéo tôi xuống: “Vẫn còn http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất nên chưa thể c.ứu viện được, cô mau xuống đây?”
“Vậy bao giờ mới bắt đầu c.ứu viện? Vẫn còn người ở dưới đó…”
“Không biết, đội c.ứu viện vẫn chưa đến, cô đừng nóng vội.”
“Không sao.” Tôi đẩy người đó ra: “Tôi tự c.ứu.”
“Cô gái à, cô đừng sốc nổi, tay cô bị thương rồi…”
“Anh ấy để tôi ra ngoài trước, tôi phải c.ứu anh ấy.” Tôi vùng ra, sau đó dùng hết sức bình sinh nhìn http://xn--fea.xn--8lg.ng/ đất đá kia rồi hét lên: “Giang Tư Nghiễn, anh nhất định phải sống, tôi sẽ c.ứu anh.”
Cuối cùng, không biết ai đã t.iêm cho tôi một mũi rồi kéo tôi vào trong góc.
Từng đợt d.ư ch.ấn còn đang nối tiếp nhau, tôi trơ mắt nhìn đống hoang tàn thay đổi liên tục.
Ngồi trong căn lều dựng tạm, sống lưng lạnh toát, bác sĩ đứng bên cạnh đang nói chuyện với Nghiêm Minh Nghĩa: “Hiện giờ cảm xúc của cô ấy không được ổn định, nhất định phải trông chừng, không được rời mắt.
…