Độc Nữ Trùng Sinh

Chương 1



Ngày ta ch là một ngày nắng rực rỡ.

Đại phu nói ta không còn ý chí sống nữa, là một cây đèn dầu đã cạn.

Tiết Hành Chu tức giận, hắn nắm lấy cổ áo ta nâng lên:

“Ai cho phép ngươi ch, ngươi còn chưa trả xong nợ cho ta đâu!”

Ta thậm chí còn không còn sức để ho, nhưng trong đôi mắt vô hồn của ta vẫn còn chút ý cười.

Cũng tốt, hắn càng tra tấn ta, ta sẽ càng ch nhanh hơn.

“Sắp ch rồi, ngươi cũng không chịu nói ra tên gian phu kia là ai sao?”

“Ngươi yêu hắn đến như vậy à!”

Đến giờ phút này, ta mới hiểu vì sao Vương Nhứ Âm có thể ung dung nói với ta rằng chính nàng và kế mẫu đã lập mưu nhằm huỷ hoại sự trong sạch của ta trước ngày thành thân.

Biết được việc này, ta nước mắt chảy dài nói cho Tiết Hành Chu nghe.

Ta cứ tưởng mọi chuyện đã rõ ràng, có thể ch một cách trong sạch.

Nhưng hắn không tin.

Hắn lạnh lùng đẩy ta ra.”

“Nhứ nhi nói không sai, ngươi quả nhiên không nhịn được.”

“Bản thân là d/âm phụ thì cũng thôi đi, còn muốn kéo theo người khác nữa sao?”

Vương Nhứ Âm đoán chắc rằng, cho đến khi ch hắn cũng sẽ không tin ta dù chỉ một câu.

Nghĩ tới đây, lòng ta tràn đầy hận ý, cố gắng hết sức mở miệng:

“Người đó tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngay cả chuyện giường chiếu cũng mạnh mẽ hơn ngươi.”

Tiết Hành Chu mất lý trí, hắn vừa mắng vừa đẩy đại phu đi, sau đó xé rách xiêm y của ta.

“Vương Tự Âm, dù có ch, ngươi cũng phải ch dưới thân ta.”

Hắn ném thân thể không còn chút sức lực nào của ta lên giường, thô bạo áp sát lại bên ta giống như lúc trước.

Mà ta nhìn chút ánh sáng le lói xuyên qua giấy dán cửa sổ, rốt cuộc cũng trút được hơi thở cuối cùng.

Ta và Tiết Hành Chu có cảm tình từ thời niên thiếu, cùng nhau hứa hẹn hôn ước.

Ta từng cho rằng đại hôn ngày hôm ấy là ngày ta thoát khỏi biển khổ, tìm được tri âm tri kỷ.

Nào có ngờ đâu, tất cả sụp đổ đều vì một tấm khăn đỏ.

#2

Mở mắt ra lần nữa, ta cầm trâm vàng đ/âm vào da thịt mềm ở đùi mình.

Cơn đau thấu xương cuối cùng khiến cho ta tin rằng mình đã được tái sinh.

Sự tuyệt vọng và vui vẻ đến cùng một lúc, khiến ta nôn ra m/áu.

Một khắc này ta mới nhận ra, ta hận!

Ta vịn vào tay ghế mà đứng dậy, từ từ lau đi vết m/áu trên bàn.

Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là ngày Tiết gia đến quý phủ xem ngày, cũng là ngày mà kế mẫu cùng với Vương Nhứ Âm bắt đầu kế hoạch tính kế ta.

“Hiền chất hiếm khi đến, lẽ ra ta nên gọi Tự Âm ra gặp mặt, nhưng đứa nhỏ này dạo gần đây không biết làm sao, cứ thích ra ngoài nghịch ngợm, phải đi tìm mới chịu về nhà.”

Vừa bước vào sảnh chính đã nghe thấy kế mẫu đang dở trò.

Ta nhếch một nụ cười khinh bỉ, bảo Triệu bà bà mở cửa.

Tiếng cọt kẹt vang lên, tiếng trò chuyện bên trong cũng im lặng.

“Hóa ra mẫu thân đang tiếp khách, là Âm nhi không hiểu lễ nghĩa.”

Ta ngẩng đầu lên, kế mẫu và Vương Nhứ Âm ngồi ở một bên, Tiết Hành Chu và mẫu thân hắn ngồi ở bên còn lại.

Đoàn đoàn viên viên, người không biết còn tưởng hai người họ mới là một đôi.

Vẻ mặt dịu dàng của kế mẫu có chút đờ đẫn:

“Hôm nay đi đường nhanh thật, mau qua đây bái kiến hầu phu nhân đi.”

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, đi đến bên cạnh Tiết Hành Chu, hầu phu nhân lúc này đối xử với ta rất tốt, nắm lấy tay ta không ngừng khen ngợi.

Tiết Hành Chu cũng cười rất chân thành.

“Tháng trước ta vừa săn được một tấm lông cáo rất tốt, sắp vào đông rồi, sau này nàng có thể may một cái khăn cổ và găng tay cũng được.”

Ta quay đầu, mỉm cười ngọt ngào trước ánh mắt ghen tỵ của Vương Nhứ Âm.

“Vâng, đa tạ Tiết thế tử.”

Tất cả mọi người ở trong kinh đều biết, Tiết Hành Chu yêu ta đến tận xương tủy.

Ta hai tuổi đã mất mẫu thân, cuộc sống ở nhà rất khó khăn, lúc nào cũng phải dè dặt.

Kế mẫu bên ngoài cưng chiều ta, nhưng khi trở về phủ liền đối xử với ta vô cùng hà khắc

Ngày ta gặp Tiết Hành Chu, ta bị phạt quỳ ở hành lang bởi vì ăn thêm hai miếng điểm tâm mà Vương Nhứ Âm yêu thích.

Hôm đó là một ngày nắng chói chang, ánh nắng chiếu vào mắt ta chói đến nỗi ta không thể mở mắt được.

Là hắn tình cờ đến bái kiến phụ thân, lặng lẽ để lại một chiếc ô cho ta.

Thu yến vào tháng sau, hắn nhìn ta với ánh mắt thương hại.

“Phụ thân của ta ngày còn trẻ cực kỳ sủng ái một vị thiếp thất, những thủ đoạn nội trạch, ta cũng học hỏi được rất nhiều.”

“Nếu muội gặp khó khăn, cứ sai người đến tìm ta.”

Trái tim vốn đã ngâm trong nước lạnh bấy lâu của ta bấy lâu bỗng nhiên sôi sục, chỉ một câu này của hắn, giọt nước mắt của kìm nén, nhẫn nhịn quanh năm bị chôn giấu của ta bộc phát.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner