Dữ Tử Giai Lão

Chương 6



18.

Hôm sau.

Ta đang ngồi quấy cháo, bỗng nhiên có người đi tới, “bịch” một cái quỳ ở trước măt ta.
Người này tên là Sái Nghiễn, hôm qua ầm ĩ mắng ta là độc phụ, hôm nay không hiểu thế nào mà lại quỳ gối trước mặt ta, một đại hán như vậy, cư nhiên lại oan ức đến siết chặt quyền: “Ta không nên nhục mạ nữ lang, cho nên muốn thành tâm bồi tội với nữ lang.”

Ta xua đi hơi nước trước mặt, nhàn nhạt nói:

“Cái này e là chủ ý của chủ nhân ngươi phải không?”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, biểu cảm tựa hồ như hoảng loạn.

“Đúng… A, không phải, cái này hoàn toàn xuất phát từ tâm của ta.”

“Bỏ đi.” Ta lắc đầu, “Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ta cứu chủ nhân của ngươi, chỉ vì không muốn làm quả phụ mà thôi.”

“Các ngươi nếu đã tới đây rồi, liền đi sớm một chút, tiểu viện này của ta không nuôi nổi nhiều người đến thế.”

Đại hán kia thấy ta múc cháo, liền vội vàng đứng lên hỗ trợ, ta đưa một bát cho hắn: “Cầm đi, bát này là cho chủ nhân của ngươi, không phải nhầm lẫn đâu.”

“Vâng…..vâng…..”

Hắn liếc mắt nhìn hai bên một cái, chuyên tâm nhìn vào bát cháo, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, yên lặng bưng bát rời đi.

Chạng vạng, một mảnh sương chiều trong suốt che khuất ánh trăng, ánh trăng mông lung, bầu trời đêm đầu hạ càng thêm cao và xa. Ta cùng A Nhị ngồi ở trong đình, chúng ta ngồi trộn xuân tương uống cùng với cháo, vừa uống được hai miếng, đã thấy cánh cửa ở phòng bên mở rộng.
Sái Mặc cùng Sái Nghiễn mỗi người một bên, dìu nam tử bước tới.

Chỉ thấy người ở giữa đã thay một thân áo dài, thế nhưng vẫn nhìn ra được bờ vai rộng cùng đôi chân dài, vóc dáng cao lớn, cơ hồ cao hơn ta cả một cái đầu, hai bên tóc mai rũ trước mặt, có cảm giác vẻ đẹp ấy là độc nhất xen lẫn giữa mạnh mẽ và ôn nhu.

Mắt thấy người này ngồi ở bên bàn, ta cùng A Nhị liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý lựa chọn vùi đầu vào ăn cháo.
Gió thổi qua hành lang dài, bóng trăng lay động.

Ngoại trừ tiếng gió, trong viện nhất thời chỉ còn lại âm thanh húp cháo xì xụp. Trước mặt xuất hiện bàn tay thon dài bưng lên bát cháo, hơi nghiêng đến bên môi, bát không lớn, rất nhanh đã cạn đến đáy. Canh không còn, tựa như lộ ra manh mối, dần dần xuất hiện ở dưới đáy bát.

Trứng chần.

Ánh mắt A nhị sắc bén, nhìn quả trứng trắng bóc một chút, lập tức oan ức không thôi: “Nữ lang, trong nhà còn sót lại hai quả trứng gà, sao ngài không tự mình ăn, lại để cho hắn ăn?”

Nghe xong lời này, quả trứng gà ở trên tay người kia, ăn cũng không được, không ăn cũng không được. Thấy đối phương rũ mi, che khuất đôi mắt xanh thẳm, ta vội vàng nói: “Trong nồi không phải còn một quả trứng sao? Ngươi ăn xong rồi thì bưng đến cho cha ta đi, đừng nói nhiều nữa!”

“Ài!”

Thấy A Nhị giận dỗi bỏ đi, ta uống qua loa cho xong bát cháo rồi thu dọn chén đũa, người nọ cẩn thận liếc nhìn thần sắc của ta, thấp giọng nói: “Ngươi luôn làm việc như vậy à?”

“Làm sao?”

“Nếu muốn đối xử tốt với người khác, tự nhiên phải nói cho rõ ràng, nếu không bị người khác xuyên tạc, chẳng phải sẽ phải chịu oan ức hay sao?”

Ta nghe xong, ném khăn lau sang một bên: “Nhưng mà, lời nói của tiện nhân không quan trọng, có người nguyện ý nghe sao?”

“Người có thân phận địa vị cao, cho dù có nhẹ giọng nói thầm cũng sẽ được người người cung phụng, nhưng người ti tiện dưới lớp bùn đất, cho dù có lớn tiếng gào khóc, thì kết quả có cái gì khác biệt?”

Đối phương nghe ta nói như vậy thì than nhỏ một tiếng.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn lại hỏi: “Nhưng mà, ngươi là một nữ lang thứ dân, làm sao lại chọc tới người trong hoàng thất?”

Hắn vừa hỏi những lời này, thực ra lại chạm đúng vào nỗi đau của ta. Ta bình thản nở nụ cười trào phúng: “Nói cho ngươi, ngươi sẽ giúp ta gi.ết nàng ấy sao?”

Đối phương đang muốn đáp lời thì A Nhị vội vàng đi tới, thần sắc kinh hoàng: “Nữ lang, chủ nhân không biết vì sao mà kêu như thế nào cũng không tỉnh!”

“Sao có thể!?”

Ta vội vàng bỏ mặc lại cả đám người, theo chân A Nhị rời đi.

Phía sau, Sái Nghiễn và Sái Mặc cúi người, đè thấp âm thanh nhả ra từng chữ: “Lang chủ, tiểu nương tử này thật là can trường!”

“Đúng vậy, nhìn thì yếu đuối, quả thực khiến người ta nghẹn lời!”

Nghe vậy, trong mắt người nọ có gợn sóng lan ra, chỉ là mỉm cười nhàn nhạt.

19.

Cha ta đã bị sự việc tại cửa tiệm làm cho kinh sợ, thân thể ngày càng ốm yếu, thậm chí hiện tại, ngay cả nước canh cũng uống không vào. Dưới chủ ý của người nào đó, vị lương y được Sái Mặc và Sái Nghiễn đưa tới ngày hôm qua đã giúp cha ta châm cứu trên các huyệt Bách Hội*. Người thì đã tỉnh, nhưng mắt bị lệch, miệng méo và luôn chảy nước miếng.

(*) [百会穴] Huyệt Bách Hội nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách Hội nằm tại điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể. Ngoài ra, có sách còn viết rằng có thể xác định vị trí huyệt bằng cách gấp hai vành tai về phía trước. Những người châm cứu có kinh nghiệm có thể xác định vị trí huyệt bằng cách sờ đầu ngón tay, khi sờ sẽ thấy một khe xương lõm xuống. Nguồn gốc của tên Bách Hội xuất phát từ “Bách” có nghĩa là một trăm ý nói nhiều về số lượng; “hội” có nghĩa là nơi tụ hội của tất cả các kinh dương. Trên thực tế, vị trí của huyệt còn là nơi tụ hội của tất cả các kinh dương, của ngũ tạng, lục phủ. Ngoài ra, người ta cho rằng huyệt được đặt tên như vậy bởi vì có nhiều dấu hiệu vượt trội so với huyệt túc tam lý và đây là huyệt đáng chú ý.

Thấy vẻ mặt ta u sầu, ông lão chắp tay trước ngực hành lễ: “Lệnh tôn tuổi tác đã lớn, trúng gió vốn là chứng bệnh bình thường, nữ lang hãy yên tâm.”

“Chứng bệnh này, không có cách chữa trị sao?”

“Trừ phi có thể tới Thượng Kinh…”

Ông lão nói xong lại vội vàng sửa miệng: “Hoặc là Lạc Kinh nơi Thánh nhân ngự trị, thế gia đều ở Trần quận, đến hai nơi này tìm ngự y cung đình, hạnh lâm thánh thủ*, có lẽ còn có tia hy vọng.”

(*) [杏林圣手] (Hạnh lâm thánh thủ): Thuật ngữ dùng để ca ngợi những thầy thuốc có y đức cao quý, không lấy thù lao và có năng lực chữa trị tuyệt vời.

Bởi vì Hồ Yết xuôi về phía Nam, nên hướng về Trừ Châu đầy rẫy thổ phỉ, tùy thời đều có thể bị binh lính tập kích bất cứ lúc nào. Hiện tại, trong thành đã ra sát lệnh giờ giới nghiêm, chỉ được phép vào, không được phép ra. Hy vọng này nghe thì đơn giản nhưng lại quá xa vời.

Sau khi đưa tiễn ông lão, ta cầm lấy cánh tay của cha, nhẹ nhàng dán lên trên gò má chính mình.
Khó có thể tin bàn tay này từng dày rộng ấm áp, bàn tay có thể vì ta mà che mưa chắn gió, hiện giờ lại khô héo lạnh băng, tựa như dùng một chút lực cũng có có thể vụn vỡ.

Trong nhà duy nhất một ngọn đèn, ánh nến liêu xiêu.

Ngoài phòng, trận cuồng phong bắt đầu nổi dậy, cơn mưa lớn đầu hạ đang tới rất gần.

20.

Vài ngày, sau, thời tiết rất tốt.

Ta đẩy cửa sổ ra, đã thấy bóng dáng cao gầy trước mắt, một mình chậm rãi đi từng bước trong sân viện. Dường như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của ta, đối phương dừng lại. Ta vội vàng đóng lại cửa sổ.

Lại một lần nữa ngồi vào trước gương soi thật kỹ, chỉ cảm thấy cổ đau nhức, vết sẹo trong giấc mơ có màu hơi nhạt một chút, nhưng vẫn nhìn rõ được vòng tròn đỏ quấn quanh cổ nhìn rất ghê người, hệt như con rết uốn lượn trên da thịt.

Đột nhiên, cánh cửa phía sau chợt mở, mang theo một trận gió lạnh.

Trước gương phản chiếu thân hình mang y phục màu tuyết trắng, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai, đôi môi nhạt màu, nước da trắng lạnh, mắt xanh trong trẻo như mặt hồ phẳng lặng ngày thu. Thoạt nhìn không giống hung thần ác sát, thậm chí còn có chút ôn nhu.

“Thượng Kinh đã rơi vào tay Hồ Yết, Thánh nhân mang theo cung phi cùng con cái trốn tới Lạc Kinh, nếu ngươi đi về phía Nam sẽ vạn phần hung hiểm.”

Ta khép lại gương lược, nghe thấy ngữ khí của hắn nhu hoà, liền nhẹ giọng trả lời: “Nhưng cha ta bệnh tình nguy kịch, đương nhiên phải tới thành lớn mời thần y.”

Lời nói còn chưa dứt, cảm giác chua xót đã dâng lên tận mũi. Đối phương nhìn thấy trong mắt ta có sóng nước thì hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nhíu mi, thấp giọng nói: “Ngươi khóc.”

“Không cần ngươi quan tâm.”

“A, mấy ngày trước đây ta vẫn là nam nhân của ngươi đấy.”

Thấy ta á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên hắn cười nói: “Trong nhu có cương, trong bông có kim, đúng là tính tình tốt thật đấy.”

Ta dời đi tầm mắt, lại vẫn cảm giác được ánh mắt kia đang đánh giá ta. Lúc trước, dù hắn có hung hăng nhìn ta thì cũng sẽ không mang đến cảm giác xấu hổ đến mức cả người phát sốt, hiện tại ánh mắt này tựa hồ như ẩn chứa hàm nghĩa khác biệt hoàn toàn, nhìn đến mức toàn thân ta phát run, phía sau lưng đổ ra từng lớp mồ hôi lạnh.

Giờ phút này, tuy không nói lời nào lại vẫn cảm giác không khí thập phần giằng co.

“Ngươi……”

Hắn vừa lên tiếng, ta nhịn không được mà đứng lên.

“Như thế nào?”

“Không, không có gì.”

Ta yên lặng ngồi về chỗ cũ, chỉ nghe âm thanh êm ái của đối phương bên tai: “Sái Nghiễn và Sái Mặc đã tìm hiểu, người mà ngươi muốn gi.ết là Văn Chiêu Huyện chúa, người này lại là chất nữ của Tây Quý phi được sủng ái nhất.”

“Tây Quý phi được Thánh nhân vô cùng sủng ái, nhưng mà Bệ hạ như mặt trời sắp tắt bóng, hồng hoàn cũng đều đã uống, chỉ sợ thời gian không còn nhiều.”

“Ngươi từ từ chờ, chậm rãi chờ thời cơ.”

Nghe ý của hắn, là muốn thay ta gi.ết người sao? Ta nhất thời cả kinh, suy nghĩ trong lòng quay cuồng, hai hàng lệ nóng bỗng nhiên rơi xuống.

“Ngươi, ngươi thực sự bằng lòng giúp ta sao?”

Đối phương khẽ cười một tiếng: “Gi.ết người mà thôi, nào có khó gì.”

“Nhưng mà, rốt cuộc vì sao mà ngươi chọc tới nàng ta?”

“Ta? Ta……”

Ta ngồi yên tại chỗ, thần sắc mờ mịt. Ta từng vì chút thanh danh hiền phụ ở Cù gia mà cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ một lòng chăm sóc mẫu thân Cù Hoàng bệnh tật ba năm, lại rơi vào kết cục hai bàn tay trắng, bị đuổi ra khỏi nhà. Cho dù bản thân chẳng hề làm gì, vận rủi cũng cứ theo nhau mà tới.

Suy đi nghĩ lại, ta sầu thảm mà cười: “Có lẽ sự tồn tại của ta đã khiến cho nàng không vui, con người đều có số mệnh, ai biết được?”

“Vận mệnh tốt của ngươi, còn chưa có bắt đầu đâu.”

Nghe hắn nói như vậy, ta cảm kích giương mắt lại đột nhiên ngã vào đôi mắt xanh thẫm thâm thúy của đối phương, bên trong có một bóng dáng nho nhỏ của nữ tử, mỏng manh yếu đuối.

“Lúc trước, những lời ngươi nói đều là sự thật sao?”

“Lời gì?”

Ta đang ngây ngốc, lại không ngờ người phía sau càng tiến lại gần, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai ta, chỉ một thoáng, gương đồng trước mặt trở nên mờ ảo, hai gương mặt hài hoà, tựa như uyên ương quyến luyến.

“Ta què, ngươi chăm sóc ta ăn uống, ta ch.ết, ngươi thay ta nhặt x.ác.”

Hắn nói, đôi môi nghiêng đến bên tai ta, hơi thở tựa như hoa lan.

“Không biết có phải là hoàn toàn lừa gạt ta không?”

21.

Ta bị kinh hãi, vội vã nhảy dựng lên, xoay người chạy mất.

Chạy một mạch tới tận cuối sân viện, nơi này đầy rẫy hoa tường vi cùng những kệ hoa, ta đến bên lều ngồi xuống, suy nghĩ chợt hỗn loạn. Sự tình trước đó khẩn cấp, ta nắm lấy tay hắn ép buộc ấn vào hôn thư, hiện tại hắn bằng lòng ta lại không muốn.

Hồi tưởng về sự hào phóng của hắn, tùy tùng thân cận, nói không chừng dòng dõi so với Cù Hoàng còn cao hơn, cho dù nhất thời ta trèo cao, sau này vận mệnh cũng sẽ có kết cục như cũ…
Nghĩ như vậy càng khiến cho lòng ta lo sợ.

Trước mắt lại một lần nữa hiện lên gương mặt diễm lệ kia, lại là một bộ dạng lãnh đạm bễ nghễ, giống như chỉ cần ta đổi ý, trong nháy mắt tiếp theo sẽ như hái một bông hoa, nhẹ nhàng lấy đầu của ta xuống. Ta vuốt vuốt cổ, phảng phất như thực sự nghe được tiếng bẻ gãy răng rắc. Ngay lúc mất hồn mất vía, bỗng nhiên từ trước mặt đi tới hai người.

Nhìn kỹ lại là Sái Nghiễn cùng Sái Mặc.

Bọn hắn một người hai vai song gánh, một người bê cao rương, ở ngay trước mặt ta, Sái Nghiễn đặt chiếc rương da đỏ lên cánh tay, nhẹ nhàng mở ra. Thế mà là một rương đầy vàng bạc châu báu!

Ta bị chói mắt bởi ánh sáng của vàng bạc châu báu tới mức không mở mắt ra được, lúc này Sái Nghiễn đã lùi sang một bên, Sái Mặc đã buông gánh, vạch ra lớp vải đỏ bên trên, hai bên là những chồng tơ lụa được sắp xếp gọn gàng, dùng tơ vàng thêu hoa điểu cùng cá và chim sẻ, hoa cỏ trên bức văn.

Ta cảm thấy mờ mịt: “Đây là ý gì?”

“Đây là sính lễ.”

“……”

“Lang chủ nói, bởi vì phải ra ngoài, nên tiền bạc phòng thân có hạn, nếu như nữ lang có cảm giác nghèo hèn, đợi tới khi trở lại Trần quận sẽ tận lực thoả mãn.”

Dứt lời, hai người chắp tay trước ngực hành lễ.

“Chuyện này, nữ lang cẩn thận suy xét.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner