Sau đó, Triệu Kiện và bạn bè anh ta thay phiên nhau nâng ly chúc mừng tôi, tôi uống vài ly xã giao.
Hơn nửa tiếng sau, tôi giả vờ say, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để lén bỏ thuốc.
Tôi cá là anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Tôi ở trong nhà vệ sinh gửi tin nhắn Wechat cho chị Vân, sau khi liên lạc xong, lúc này tôi mới lảo đảo bước ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Triệu Kiện.
Anh ta đưa ly rượu trước đó cho tôi.
Cụng ly với tôi.
Tôi uống say mơ màng nhìn anh ta, đẩy ly rượu ra:
“Không uống nữa… đau đầu lắm.”
“Ly cuối cùng, uống đi, rồi tôi đưa cô về.”
Anh ta cẩn thận dỗ dành.
Mọi người xung quanh vỗ tay, đồng loạt hô lên:
“Uống rượu giao bôi, uống rượu giao bôi!”
Mọi người nhiệt tình quá nên tôi khó có thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ, lẩm bẩm một mình, mắng anh ta bắt nạt tôi thời cấp ba, không phải là người tốt, trong lòng tính thời gian chị Vân tới.
3… 2… 1!
“Rầm!”
Cửa phòng mở ra.
“Tách!”
Đèn được bật lên.
“Cảnh sát đã đến, không được nhúc nhích!”
Bảy tám cảnh sát xông vào.
Đám Triệu Kiện sợ hãi, một lát sa, bọn họ như được huấn luyện, ôm đầu ngồi xổm xuống, chắc chắn đã từng gặp trường hợp này.
Chị Vân đi theo sau một nhóm cảnh sát.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Kiện ngẩng đầu nhìn tôi, kéo ống quần tôi, ý bảo tôi ôm đầu ngồi xổm xuống như anh ta.
Tôi cúi đầu, mỉm cười rạng rỡ với anh ta.
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
29.
Cảnh sát tìm thấy 5g xì ke trong phòng.
Những thứ này bọn họ định chính mình sử dụng, như chị Vân nói lúc trước, chỉ là tội nhẹ.
Theo điều 72 của Luật Xử phạt Quản lý An ninh, sẽ tiến hành tạm giam từ mười đến mười lăm ngày, phạt tiền dưới 2000 tệ.
Nhưng mấu chốt là, Triệu Kiện đưa cho tôi ly rượu có chứa xì ke!
Mà tôi không có ý định sử dụng ma túy.
Theo điều 353 Bộ luật Hình sự, người dụ dỗ, xúi giục, lừa gạt người khác sử dụng, tiêm chích ma túy, sẽ bị phạt tù, thời hạn dưới ba năm và bị phạt tiền, tình huống nghiêm trọng thì phạt tù từ ba đến bảy năm và bị phạt tiền.
Đám Triệu Kiện lập tức bị bắt.
Trước khi lên xe cảnh sát, anh ta quay về phía tôi hét to:
“Thịt xiên, mày trả thù tao sao! Năm đó tao không thích mày, khiến mày hận tao nhiều năm như vậy hả?”
Tôi ngoáy lỗ tai:
“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình! Dù anh có thích tôi hay không thì vốn dĩ tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ làm việc mà một công dân nên làm, giúp đỡ cảnh sát, bắt giữ những kẻ cặn bã như mấy người lại.”
“Nhân tiện, công việc lừa đảo của anh, tôi đã điều tra rồi, căn cứ vào số tiền lớn nhỏ, anh cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt để ngồi tù từ ba đến mười năm đi nhé.”
Trong lúc nói, tôi chụp một tấm ảnh Triệu Kiện đang bị cảnh sát áp giải, khung cảnh xe cảnh sát nhấp nháy đèn.
Góc ảnh hoàn hảo, cực kỳ rõ nét.
Tôi gửi ảnh cho Tiểu Lệ.
“Hotboy lớp cậu, sử dụng ma túy ở quán bar, vừa bị bắt.”
Tiểu Lệ trả lời bằng một chuỗi dấu chấm than, sau đó gửi ảnh vào nhóm lớp.
Có người khóc lóc, có người vui mừng, có người hả hê khi thấy người gặp họa…
Uổng phí thanh xuân tươi đẹp, bị ma túy hãm hại, may mà mấy người nghiện không tìm bọn họ vay tiền, cười trên nỗi đau của Chu Bình (cũng chính là tôi) chắc chắn sẽ gặp quả báo.
Tôi mỉm cười.
Bọn họ nói gì hay nghĩ gì, tôi vốn dĩ không quan tâm.
Ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này là viết báo cáo ngay lập tức.
30.
Báo cáo này đương nhiên trở thành tin tức xã hội tiêu điểm ngày hôm sau.
Rành mạch hơn 5000 chữ.
Ngay sau đó một tháng, tôi nắm bắt cơ hội, làm một loạt bài báo, tập trung vào vấn đề trưởng thành của thanh thiếu niên, trọng tâm viết về bạo lực học đường, đào sâu xem Triệu Kiện dần dần sa ngã như thế nào…
Thì ra năm nhất đại học anh ta đã nghiện ma túy.
Vẻ ngoài anh ta ưa nhìn, điều kiện kinh tế cũng không tệ, đi đâu cũng có bạn bè.
Gọi một tiếng là bạn bè có mặt, một thời gian hẹn hò với mấy người bạn gái.
Trong đó có một người nghiện ma túy, dễ dàng kéo theo anh ta.
Anh ta vốn dĩ không tốt nghiệp đại học, mà bị trường học đuổi học.
Trong nhà đã bị anh ta vét sạch của cải từ lâu, bố mẹ hiện giờ không thèm nhận anh ta…
Về phần cô gái cầm đầu bắt nạt tôi năm đó, có công việc bình thường, hôn nhân vô cùng bất hạnh.
Cưới rồi ly hôn, ly hôn rồi lại cưới.
Cô ta cưới ai cũng chịu cảnh bạo lực gia đình, giống như số mệnh vậy…
Sau đó, trường cũ của Triệu Kiện bị đào lên, kể cả giáo viên chủ nhiệm, những học sinh mà ông ta dạy khóa trước đều mất bình tĩnh, liên tục tố cáo ông ta lan truyền trên mạng.
Nịnh hót cấp trên, tiêu chuẩn kép, dung túng cho học sinh bắt nạt…
Ông ta vẫn chưa về hưu mà chỉ sắp về hưu, giờ không giữ được phẩm hạnh phút cuối đời.
Một đêm nọ, ông ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi muốn gì?
Tôi trả lời: Năm đó, ông làm vậy để làm gì? Hai tiếng “thầy giáo”, ông không xứng!
Tôi trả lời: Ông xem những lời trên mạng đi, đều là những học sinh chống lại ông, đâu chỉ có mình tôi!
Tôi trả lời: Gió, luôn nổi lên từ cuối sự thanh bình…
Hết